Tôi thu ánh mắt lại, lạnh lùng đáp: "Wow, cậu thông minh quá. Chuyện rõ như ban ngày mà cậu cũng nhận ra được à?"
Tống Huy: "..."
Tống Nam Thành nhận thấy biểu hiện khác thường của chúng tôi. Ông ta chợt như nghĩ ra điều gì đó, thử thăm dò: "Đại sư Tân Di, chuyện trong trường đã xử lý xong chưa?"
"Chưa." Tôi lắc đầu. "Còn một người chạy mất."
"Cái gì?"
"Chạy mất?" Ông ta biến sắc, giọng run nhẹ: "Ai chạy?"
Ánh mắt tôi lướt qua Tống Nam Thành, dừng lại ở người phụ nữ vẫn đứng trên cầu thang.
Tôi khẽ cất giọng, hỏi nhẹ nhàng: "Diệp Mai, tôi đến bắt cô, hay cô tự mình đi theo tôi?"
Nghe thấy cái tên "Diệp Mai," cơ thể Tống Nam Thành cứng đờ như đá.
Ông ta thậm chí không dám quay đầu lại nhìn.
Người phụ nữ trên cầu thang bật cười khúc khích, đưa tay che miệng:
"Thật chẳng có gì thú vị. Tôi chỉ muốn thử xem làm vợ người đàn ông này sẽ ra sao. Không ngờ, mới chưa đầy một tiếng đồng hồ đã khiến tôi buồn nôn muốn chết."
Vừa dứt lời, từ thất khiếu trên khuôn mặt bà ta trào ra một luồng hắc khí đen đặc.
Cơ thể bà ấy lập tức mất đi ý thức, ngã nhào xuống cầu thang.
Hắc khí tụ lại trên cầu thang, rồi từ từ hóa thành hình dáng của một người.
Trong chớp mắt, bóng ma ấy đã xuất hiện sau lưng Tống Nam Thành.
Một đôi tay gầy gò nhưng lạnh lẽo đến thấu xương, với những móng tay đỏ như máu, nhẹ nhàng đặt lên vai ông ta.
Giọng nói ma quái, mơ hồ như vọng từ cõi xa xăm vang lên bên tai ông: "Nam Thành, ông còn nhớ tôi không?"
Toàn thân Tống Nam Thành như bị đông cứng, không thể cử động được.
Ánh mắt ông ta nhìn tôi tràn đầy tuyệt vọng, cầu cứu như thể tôi là hy vọng cuối cùng của ông.
Tôi thở dài, bình tĩnh nói:
"Diệp Mai, tôi đã liên tục làm lễ siêu thoát cho cô suốt nửa tháng qua, oán khí trên người cô gần như đã tiêu tan. Cô phải suy nghĩ kỹ. Nếu g.i.ế. c ông ta, cô sẽ biến thành lệ quỷ thực sự. Đến lúc đó, với trách nhiệm của mình, tôi sẽ không để cô rời khỏi biệt thự này."
Tống Huy nghe vậy, lập tức hoảng sợ: "Đại… đại sư! Chị không định cứu chú tôi sao?!"
Tôi nhún vai: "Tôi cũng muốn lắm, nhưng giờ ông ta bị quỷ kề sát lưng rồi, khó mà can thiệp được."
"Huống chi, nợ m.á. u phải trả bằng máu. Chú cậu hôm nay có c.h.ế. t ở đây cũng không oan. Cứ yên tâm, tôi sẽ giúp cậu chứng minh vô tội với cảnh sát. Tôi quen người bên trong cảnh cục."
Tống Nam Thành trừng mắt giận dữ, nhưng thấy tôi không định ra tay, ông ta buộc phải cố gắng trấn tĩnh. Ông ta nuốt nước bọt, giọng run rẩy: "Diệp Mai… là tôi có lỗi với em. Bao năm qua, tôi luôn sống trong dằn vặt và hối hận. Đêm về tôi vẫn thường mơ thấy em. Ngay cả khi đã trung niên, nhìn lại quá khứ, tôi mới nhận ra người tôi yêu nhất từ đầu đến cuối vẫn là em."
"Diệp Mai, tôi thật sự hối hận vì ngày đó không đủ dũng cảm. Nếu có thể quay lại, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em. Em có thể cho tôi một cơ hội để sửa sai được không?"
Lời lẽ của ông ta khiến tôi và cả Tống Huy sững sờ.
Rõ ràng Tống Nam Thành rất giỏi dùng những lời đường mật để lừa dối người khác. Nhìn bộ dạng này thì thời trẻ chắc ông ta không ít lần dùng chiêu trò này để quyến rũ phụ nữ.
"Thật sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!