Gió thổi qua rừng, tạo nên những âm thanh vi vu.
"Tân Di đại sư, linh hồn của Cố Tu Minh ở đó sao?"
Phải. Cô ấy đáp: Anh ta đang khóc.
Hoè thi giẫm nát chiếc điện thoại, tàn dư ý thức của Cố Tu Minh trong hắn cũng bị xua tan hoàn toàn.
Trong hốc mắt trống rỗng của hắn, ánh sáng xanh lục phát ra rực rỡ.
Hắn phát cuồng rồi.
Tân Di rút ra một thanh kiếm gỗ đào, cắn đầu ngón tay và vẽ một đường lên kiếm:
"Tôi sẽ cầm chân hắn. Cô mau chạy đi!"
Tôi lo lắng:
"Tân Di đại sư, một mình cô có ổn không? Có cần tôi đi tìm người giúp không?"
Tân Di nhếch môi cười:
"Ai bảo tôi chỉ có một mình?"
Cô ấy quay người, hét lớn về phía sau:
"Tam sư thúc! Người còn không mau ra giúp con!"
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, thấy một ông lão đang từ cuối con đường chạy tới.
Dù trông ông như chỉ chạy chậm rãi, nhưng chỉ trong chớp mắt đã tới nơi: Đến rồi đây!
Tôi trợn tròn mắt nhìn.
Đây chẳng phải là ông thầy bói mù mà tôi gặp ở dưới gầm cầu phía Đông thành phố sao?
Lúc này ông ấy không đeo kính đen, thoải mái rút từ trong áo ra hàng loạt pháp khí.
"Đại sư, hóa ra người nhìn thấy được ư?"
Ông ấy gãi mũi:
"Giả mù cho dễ kiếm khách thôi."
"Đi tránh ra chỗ khác mau, đừng cản trở. Con hoè thi này không dễ đối phó đâu!"
Không cần ai nhắc, tôi lập tức chạy ra khỏi chiến trường.
Tân Di từng nói, tam sư thúc của cô ấy không chỉ giỏi xem bói mà còn rất thành thạo trong việc xử lý những loại cốt yêu thi da này.
"Tam sư thúc, lúc nãy con đánh nhau người nhìn rõ rồi chứ?"
Ông lão gật đầu: Rõ rồi.
Ông chỉ tay vào vị trí giữa xương sườn thứ hai trên hông hoè thi:
"Điểm yếu của nó là ở đây."
Tân Di và ông lão trao nhau ánh mắt hiểu ý rồi gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!