Chương 30: Tân Di 7: Bào Thai Quỷ Mẫu 2

Cư dân mạng nhanh chóng thu thập thông tin từ những gì anh vừa tiết lộ.

Không lâu sau, một người xem tìm được manh mối:

[Đại ca ơi, đừng lo! Tôi tìm thấy rồi! Ngày 23 tháng 10 đúng là có một thai phụ được đưa vào bệnh viện trung tâm, nhưng cô ấy chưa kịp vào viện thì đã tắt thở rồi.

Nghe nói cô ấy cãi nhau với mẹ chồng, cộng thêm tâm lý bất ổn trong thai kỳ, nên kích động rồi nhảy lầu tutu!]

[Đúng rồi!

Tôi cũng nghe về chuyện này. Nhà cô ấy ngay gần khu tôi. Đứa bé đã đủ ngày đủ tháng nhưng cả mẹ lẫn con đều ch. ết thảm. Thật đau lòng!]

[Quá đáng sợ… rốt cuộc hôn nhân mang lại gì cho phụ nữ đây?]

Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Có thể hóa thành quỷ mẫu, oán khí cao ngút trời, chuyện này chắc chắn không đơn giản."

Tôi quay sang gọi lớn:

"Này, Thanh Hoa Tử! Mang nửa cái nhau thai đó theo, chúng ta gặp nhau tại địa điểm mà người xem vừa cung cấp!"

Anh ta như bừng tỉnh, nhìn thấy chút hy vọng, giọng nói run rẩy đầy phấn khích: "Được! Tôi đi ngay!

"Tôi chuyển livestream sang điện thoại, nhanh chóng thu dọn đồ nghề. Không ngờ vừa mở buổi livestream tối nay tôi đã phải ra ngoài làm việc. Có vẻ như đây sẽ là một đêm không ngủ nữa rồi. Tôi gắn một camera nhỏ lên cổ áo rồi rời khỏi nhà. Điểm hẹn là vị trí nằm giữa nhà tôi và nhà Thanh Hoa Tử, nên chúng tôi gần như đến nơi cùng lúc. Nhìn thân hình vạm vỡ của anh ta, tôi liền nhận ra ngay."Này!" Tôi gọi lớn rồi chạy tới. "Nhau thai đâu?

"Thanh Hoa Tử, tên thật là Hà Thanh, vẻ ngoài trông có chút già dặn, nhưng tuổi thật mới chỉ 23 tuổi. Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha. Thấy tôi nhìn chằm chằm, anh ta gãi đầu ngượng ngùng:"Tôi chỉ là... trông già hơn tuổi chút thôi."

Vừa nói, anh ta vừa đưa tôi túi nilon chứa nhau thai: "Đây, còn lại một nửa đây."

Tôi nhận lấy và nói: "Đi thôi, chúng ta đến chỗ kia.

"Lúc này đã gần 10 giờ đêm. Con phố này vừa xảy ra vụ nh. ảy l. ầu nên vắng vẻ không một bóng người, hai bên đường còn vương vãi những mảnh giấy tiền âm phủ bị gió cuốn đi. Ánh đèn đường chập chờn, càng làm khung cảnh thêm phần rùng rợn. Hà Thanh run rẩy bám sát sau lưng tôi, lí nhí hỏi:"Tân Di Đại sư… tôi có thể… nắm áo cô không?"

Tôi: "... Nắm đi.

"Anh ta siết chặt vạt áo tôi, nhịp thở dần ổn định lại. Chúng tôi đi thêm khoảng mười phút, trước mặt xuất hiện vài dải băng cảnh báo vàng bị gió thổi tung. Tôi dừng bước:"Đến nơi rồi."

Hà Thanh run giọng hỏi: "Đại sư, tiếp theo chúng ta phải làm gì?

"Tôi bước lên phía trước, đặt nửa cái nhau thai xuống đất. Kết ấn bằng hai tay, tôi nghiêm giọng:"Chiêu hồn."

"Tàn hồn xuất thể, cửu hồn quay về. Hoàng tuyền cửu u, dẫn hồn nhập chốn. Hồn phách trở về, chúng linh an vị. Linh thần nhập thể, vạn vật tái sinh.

"Khi tôi đọc đến lần thứ ba, toàn bộ đèn đường đồng loạt tắt ngúm. Một trận âm phong nổi lên, cuốn theo những tờ giấy tiền bay tán loạn. Một tờ giấy dán thẳng vào mặt Hà Thanh. Anh ta ngơ ngác, định giơ tay gỡ xuống."Khoan đã."

Tôi ngăn lại: "Có lẽ… cứ để thế lại hay hơn."

"Tại sao?

"Tôi nhìn về phía trước. Từ chỗ trống không, bỗng xuất hiện một bóng trắng mờ ảo. Mái tóc dài che phủ khuôn mặt, bụng phình to. Đó chính là linh hồn của thai phụ đã ch.. ết thảm."Cô ấy đến rồi." Tôi nói nhỏ, "Hình tượng của cô ấy có hơi đáng sợ, tôi khuyên anh chuẩn bị tinh thần đi.

"Hà Thanh run rẩy toàn thân nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Anh ta từ từ gỡ tờ giấy trên mặt xuống, hé mắt nhìn lên phía trước— Suýt nữa thì ngất xỉu. Tôi thở dài, nhanh chóng đỡ lấy anh ta."Có ổn không?"

"Ổn… tạm ổn."

"Vậy thì đi thôi. Cô ấy có vẻ muốn dẫn chúng ta đến một nơi nào đó.

"Bóng trắng quay lại nhìn tôi một cái, rồi từ từ trôi về phía một tòa nhà gần đó. Có vẻ như cô ấy muốn dẫn chúng tôi về nơi cô từng sinh sống trước khi chết. Cố ấy lướt quá nhanh, tôi phải chạy mới đuổi kịp. Hà Thanh thì không phải nói, anh ta vừa chạy vừa thở hồng hộc như sắp đứt hơi. Khu chung cư này cũ kỹ, tầng cao nhất là tầng 5, không có thang máy. Chúng tôi chạy lên tận tầng năm, bóng trắng dừng lại trước một căn hộ, nghiêng đầu nhìn chúng tôi một cái, rồi nhạt dần, trôi vào bên trong. Hà Thanh thở dốc, nhưng đã nhanh chóng hiểu ra:"Cô ấy muốn chúng ta vào đó!"

Anh ta chạy đến nắm lấy tay nắm cửa nhưng phát hiện cửa đã khóa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!