Khán giả bắt đầu kể rõ ngọn ngành:
Một tuần trước, trên bức tường tỏ tình của trường xuất hiện một lá thư tỏ tình, người nhận là Mạnh Thiên Minh, còn người ký tên chính là Từ Gia.
Lá thư nhanh chóng lan truyền khắp nơi, kèm theo đó là vô số bình luận ác ý, chế giễu.
[Từ Gia diện mạo lẫn khí chất đều không nổi bật, vì lá thư này mà bị người ta mỉa mai, còn nhận được tin nhắn chửi rủa, nói cô ấy là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.]
[Cô ấy chịu đựng bạo lực mạng trong thời gian dài, có lẽ vì thế mà dẫn đến nhảy lầu tutu.]
[Bọn bạo lực mạng đó đúng là tội phạm g.i.ế. c người mà...! Làm sao họ ngủ yên được vậy?]
[Pháp luật không xử lý nổi những vụ này, cùng lắm chỉ là phê bình, rồi bắt xin lỗi công khai.]
[Người ta c.h.ế. t rồi, lời xin lỗi còn có ý nghĩa gì nữa? Đúng là buồn nôn!]
[Vậy là bạn cùng phòng của Mạnh Thiên Minh bị Từ Gia ám sao?]
Mạnh Thiên Minh lộ vẻ đau khổ:
"Lúc đó tôi cũng cố gắng thanh minh cho bạn ấy, nhưng mọi người quá cuồng loạn, tôi không cản nổi..."
[Anh đẹp trai đừng buồn, đây không phải lỗi của anh.]
[Người vừa đẹp vừa tốt bụng như anh thật đáng yêu!]
Khán giả ngày càng khen ngợi Mạnh Thiên Minh, không ít người nhảy vào theo dõi cậu ta.
Mạnh Thiên Minh có chút thụ sủng nhược kinh:
"Đó là điều tôi nên làm thôi."
"Chuyện của Từ Gia khiến tôi rất áy náy, cũng rất…"
Thôi đủ rồi. Tôi cắt ngang, hơi bực bội:
"Chẳng phải chính cậu là người đã truyền lá thư đó ra ngoài sao? Giờ lại giả vờ ăn năn làm gì?"
Cạch!
Chiếc cốc trên bàn cậu ta bị hất rơi xuống đất. Mạnh Thiên Minh sững sờ, ngẩng đầu nhìn tôi, không thốt nên lời.
Có thể bạn cùng phòng của Mạnh Thiên Minh thật sự có chút vấn đề, nhưng lý do chính khiến cậu ta kết nối với tôi không phải để xem bói. Cậu ấy chỉ muốn nhân cơ hội phòng phát trực tiếp đang nổi, lên sóng để thu hút sự chú ý.
Chắc ngay từ đầu cậu ta đã chẳng tin tôi có chút bản lĩnh thực sự nào.
Vì vậy, khi tôi tiết lộ sự thật, cậu ấy mới sững sờ như vậy.
Cô đang nói gì thế? Mạnh Thiên Minh cố duy trì vẻ mặt bình tĩnh,
"Tôi đâu biết lá thư tỏ tình đó bị lan truyền như thế nào."
Bình luận lập tức xuất hiện bảo vệ cậu ta:
[Nhìn cậu ấy có vẻ vô tội, liệu Chị Chân Dài đây có hiểu lầm không?]
[Đúng rồi, không có bằng chứng, nói như vậy là vu khống đó!]
Tôi vẫn bình thản:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!