Giọng nói của họ ngắt quãng, không rõ ràng, nhưng chỉ qua vài từ đó, tôi lại nghĩ đến lời của Tân Di. Có lẽ nào họ đang bàn cách biến tôi thành Hoạt Tiên Nhân?!
Họ dừng lại ở một chỗ, cúi người thu thập một ít sương, rồi tiếp tục đi.
Sau khi họ đi khỏi, tôi rón rén bước ra từ sau một thân cây và tiến lại gần chỗ họ vừa dừng chân.
Nhìn kỹ, tôi phát hiện nơi đó là… một ngôi mộ!
Trên mộ mọc vài bông hoa nhỏ màu trắng trông kỳ dị, không rõ tên. Ngô Hạo và bố anh ta vừa thu thập sương từ những bông hoa đó.
Toàn thân tôi nổi da gà, gần như không thở nổi.
Giọng Tân Di vang lên trong tai nghe, kéo tôi tỉnh lại:
"Đó là hoa u linh, một loài hoa cực âm. Hơn nữa, nó còn mọc trên mộ. Việc họ thu thập sương từ hoa u linh vào lúc rạng sáng rồi cho cô uống là để khiến ba hồn chìm trong âm khí. Sau khi chết, cô sẽ không thể tụ hồn mà tan biến hoàn toàn, thậm chí không thể biến thành ác quỷ để báo thù họ."
Nghe lời giải thích của Tân Di, tôi không còn chút nghi ngờ nào nữa.
Họ… thật sự muốn hại tôi!
Tim tôi đập loạn xạ, tôi lập tức quay người định chạy xuống núi.
Nhưng vì quá hoảng loạn, tôi lỡ giẫm lên một cành cây khô trên mặt đất, phát ra tiếng rắc.
Phản xạ tự nhiên khiến tôi vội ngồi thụp xuống, cố hết sức nấp sau mô đất của ngôi mộ.
Tôi thầm cầu nguyện rằng hai người kia không nghe thấy gì.
Nhưng, vận may không mỉm cười với tôi.
Họ đã nghe thấy và quay lại.
Ngô Hạo hỏi: "Ba, ba có nghe thấy gì không?"
"Có nghe, cẩn thận tìm xem.
"Tiếng bước chân của họ ngày càng gần. Những cành cây khô trên mặt đất bị giẫm kêu răng rắc, vang lên ghê rợn giữa khu rừng tĩnh mịch. Tôi co người lại, tay bịt chặt miệng. Một người dừng lại ngay phía bên kia ngôi mộ. Giọng nói của anh ta vang lên, lạnh lẽo rợn người:"Ha, tôi thấy cô rồi, ra đây đi.
"Là Ngô Hạo! Anh ta phát hiện ra tôi rồi! Da đầu tôi tê dại, theo bản năng định đứng dậy chạy trốn. Nhưng giọng Tân Di vang lên khẽ trong tai nghe:"Đừng động đậy! Hắn đang lừa cô đấy!
"Tôi hít sâu vài hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. Đúng lúc đó, một tiếng sấm vang lên trên bầu trời. Ngô Hạo ngước nhìn trời, rồi quay sang nói với bố mình:"Ba, trời sắp mưa rồi, mình phải nhanh lên."
"Chắc vừa rồi chỉ là con sóc hay con mèo hoang thôi, không cần để ý."
Họ nói vài câu rồi tiếp tục đi lên núi.
Khi tiếng bước chân của họ biến mất hẳn, chỉ còn lại tiếng côn trùng và chim chóc trong rừng sâu.
Tôi thả tay khỏi miệng, ngã phịch xuống đất, thở dốc.
Không dám nán lại lâu, tôi vội vã đứng dậy, men theo lối cũ trở về.
Trở về chỗ ở, tôi tranh thủ liếc nhìn điện thoại.
Bình luận trong livestream dày đặc, toàn là những lời khuyên tôi mau chóng bỏ chạy.
Giờ đây không còn ai nghi ngờ lời của Tân Di nữa.
Dù sao sự kỳ lạ của hai cha con nhà Ngô cũng đã được mọi người tận mắt chứng kiến!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!