Cô ấy chưa kịp trả lời thì từ sau cánh cửa gỗ phía sau lưng cô vang lên tiếng cào cửa nhói tai.
Khán giả bắt đầu bàn tán: [Có phải nhà chị ấy nuôi mèo hay chó không?]
[Mèo nhà tôi cũng hay cào cửa kiểu này.]
Cá Mè Hoa vẻ mặt đầy phức tạp, cô chậm rãi đứng dậy, bước tới cửa.
Sau vài giây ngập ngừng, cô đưa tay mở cửa ra.
Meo! Một tiếng kêu lạ lùng vang lên, một bóng dáng nhỏ bé lao vào phòng.
Đó là một bé trai khoảng bảy tám tuổi, bò bốn chân trên sàn và nhảy tới bên cạnh Cá Mè Hoa, dụi đầu vào chân cô như một con mèo.
Hành động và biểu cảm của cậu bé giống hệt một con mèo!
Khán giả bật cười.
[Đây là con trai chị hả? Ha ha ha, chắc bé không bị tà, chỉ là thích chơi đùa thôi.]
[Đúng rồi, trẻ con hay bắt chước mà.]
[Nhưng chẳng phải nó bắt chước như vậy là giống quá mức quy định sao?]
[Chứng tỏ bé có năng khiếu diễn xuất.]
Cá Mè Hoa không nhìn thấy những bình luận đó, chỉ cúi đầu nhìn con trai với ánh mắt đầy đau khổ.
Cậu bé dụi đầu vào chân cô thêm vài cái, rồi chạy một vòng quanh phòng. Sau đó, cậu bật mạnh hai chân sau, lao ra khỏi phòng.
Hai phút sau, cậu quay lại, miệng ngậm một con cá.
Khán giả đều ngớ người.
[Đó là cá sống phải không?]
[Trời đất, cậu bé bắt đầu ăn rồi!]
Trên màn hình, cậu bé cúi đầu nhai ngấu nghiến con cá sống, m.. áu nhỏ giọt từ khóe miệng xuống sàn.
Cậu không có vẻ gì khó chịu, ngược lại còn nhai ngon lành như đang thưởng thức món khoái khẩu.
Cậu bé vừa ăn vừa phát ra tiếng gừ gừ thỏa mãn như mèo.
Cá Mè Hoa không thể chịu nổi nữa, lao đến trước camera:
"Đại sư, cô thấy rồi đó! Đây chẳng phải là bị tà thì là gì?"
"Hôm qua nó còn lén leo lên nóc nhà, suýt chút nữa là ngã c.h.ế. t rồi!"
"Tân Di Đại sư, xin hãy cứu nó!"
Tôi nhìn cậu bé đang cặm cụi ăn cá sống trong góc màn hình, khẽ nhíu mày.
"Chị gửi cho tôi bát tự của con trai chị đi."
Nghe vậy, Cá Mè Hoa lập tức mở khung tin nhắn riêng và gửi bát tự đến.
Tôi nhìn vào bát tự, bấm tay tính toán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!