Chương 7: (Vô Đề)

Diêu An men theo tiếng động đi tới nhìn quanh, không phát hiện ra gì, đang định quay người đi thì từ trong bụi lau sậy bỗng thò ra một bàn tay nắm lấy cổ chân cậu.

Diêu An giật mình, ngã nhào xuống đất.

Lúc này, cậu mới nhìn rõ rốt cuộc là cái gì.

Điền Kim Sơn mặt đầy máu, đang thoi thóp nắm lấy cổ chân cậu, hơi thở yếu ớt: "Cứu tôi, cứu tôi."

Diêu An theo bản năng vươn tay ra kéo hắn, nhưng lại nhớ đến dáng vẻ mình bị hắn ức h.i.ế. p ở trường tư, trong lòng giằng xé.

Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng chị gái gọi: "Tiểu An! Mau về thôi! Muộn rồi!"

Cậu không nghĩ nhiều nữa, đá văng tay Điền Kim Sơn, rồi chạy lên bờ ruộng.

Có lẽ Điền Kim Sơn tự mình ngã, có lẽ bị kẻ thù đánh, nhưng dù sao cũng không liên quan đến cậu, cậu chỉ là đi ngang qua thôi.

Diêu An nghĩ như vậy.

Nhưng sau khi về đến nhà, cậu lại càng bất an hơn, cậu luôn cảm thấy, trong nhà sắp có chuyện lớn xảy ra.

Đêm đó, làng Ngư Môn đèn đuốc sáng trưng, Điền đại địa chủ gần như đã huy động hơn nửa làng đi tìm người.

Đến nửa đêm, động tĩnh trong làng mới dần nhỏ lại.

Diêu phụ ngáp dài trở về, Diêu An vẫn chưa ngủ, cậu ra đón ông: "Cha, tìm được Điền Kim Sơn chưa?"

Diêu phụ nhắm mắt lại rồi leo lên giường.

"Tìm được rồi, người nhà họ Điền tự mình tìm thấy ở trong đám lau sậy."

Diêu An lại hỏi: "Cậu ta thế nào rồi?"

Diêu phụ kỳ lạ nhìn em một cái: "Ta làm sao thấy được? Người nhà họ Điền che chắn kín mít rồi khiêng về nhà rồi."

"Chắc là không sao đâu."

Nghe xong lời này, Diêu An có chút thất thần trở về phòng mình.

Cha nói không sao, chắc là thật sự không sao đâu.

Cậu cả đêm không ngủ được, hôm sau giúp việc đồng áng còn suýt chút nữa thì ngã xuống bờ ruộng, bị cha mắng cho một trận.

Hai ngày trôi qua, Diêu An lại phải về trường tư rồi.

Diêu Lạc đưa em đến cổng trường tư, nhét cái bánh đường trong lòng vào tay em: "Em học hành chăm chỉ, chị một tuần nữa sẽ đến đón em."

Nhưng tuần tiếp theo, Diêu An không thể học hành chăm chỉ được, bởi vì em phát hiện Điền Kim Sơn mãi vẫn không đi học lại.

Mà một tuần sau, Diêu An cũng không đợi được Diêu Lạc đến đón em về nhà.

Hôm đó trời mưa rất to.

Diêu An dầm mưa về nhà, vốn dĩ muốn đi chất vấn chị gái tại sao không đến, vừa vào nhà lại phát hiện ra một màu đỏ rực rỡ chói mắt.

Còn có người cha nằm trên giường, hai chân lở loét.

Cậu không tìm thấy A Tỷ của mình.

Chỉ ba ngày trước, Diêu phụ đang làm việc đồng áng ở bờ ruộng, chủ nhà bảo ông giúp khiêng gỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!