Chương 6: (Vô Đề)

Dương Lạc San năm mười tuổi đã tận mắt chứng kiến em trai mình gặp tai nạn xe, trong lòng cô không có chút năng lực chống cự nào với những đứa bé trai tầm tuổi này.

Cô đã đưa Chuột Quỷ chủ động tìm đến mình về nhà, còn chăm sóc nó như em trai ruột suốt mười mấy ngày.

Chuột Quỷ để duy trì năng lượng, đã hút sinh hồn của Dương Lạc San.

Tôi phong ấn lại sinh hồn mà Chuột Quỷ vừa nhả ra, rồi cất vào Càn Khôn Đại.

Sau đó, ánh mắt tôi lại chuyển sang Chuột Quỷ.

Nó nhìn tôi, giọng điệu lại bình tĩnh lạ thường: "Vân Như Ý, ngươi không thể giống như một trăm năm trước mà tha cho ta một lần nữa sao?"

Tôi cười: "Tha cho ngươi, rồi để ngươi lại hại c.h.ế. t nhiều người như vậy sao?"

"Người thì xấu xí như vậy, mà nghĩ thì đẹp ghê."

Vẻ mặt nó trầm xuống: "Ngươi nhất định phải ép ta sao?"

Tôi không hề nao núng, chỉ nói: "Thật ra ta có hơi tò mò, tại sao ngươi không trực tiếp hút tinh hồn của Dương Lạc San, như vậy chẳng phải tu vi của ngươi sẽ hồi phục nhanh hơn sao?"

Nó hơi nhíu mày, nhìn tôi không nói gì.

Một biểu cảm phức tạp như vậy xuất hiện trên khuôn mặt non nớt của thằng bé, trông có vẻ hơi không phù hợp.

Tôi chợt hiểu ra, có chút ngạc nhiên: "Chẳng lẽ ngươi nhìn Dương Lạc San, lại nhớ đến chị gái của ngươi?"

Toàn thân Chuột Quỷ cứng đờ, sau đó hai mắt trực tiếp đỏ ngầu, răng nanh trong miệng cũng mọc ra: "Ta không có!"

"Không hay rồi!" Tưởng Thiếu Thiên khẽ nói, "Đây là muốn nhập ma sao?"

"Vân Như Ý, chị vừa nói gì với nó vậy?"

"Câm miệng!" Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: "Không lớn không nhỏ."

Chẳng qua chỉ là một luồng yêu phách, dù nhập ma thì sao?

Tôi lấy ra một chiếc gương từ trong túi, dùng ngón tay làm bút, dùng m.á. u vẽ phù.

Gương bộc phát một đạo kim quang, chiếu thẳng về phía Chuột Quỷ.

Sắc mặt Chuột Quỷ đại biến, nào còn hơi sức mà tấn công tôi, vùng vẫy thoát khỏi người tôi rồi định nhảy cửa sổ trốn.

Nhưng ngay khi kim quang chiếu vào người nó, nó liền không thể động đậy được nữa.

Một đường đen ngọ nguậy đang từng tấc từng tấc bóc tách ra khỏi cơ thể thằng bé.

"Má ơi!" Tưởng Thiếu Thiên kinh ngạc nhìn sang, "Phục Yêu Kính? Sao lại ở chỗ chị?"

"Đây chẳng phải là thứ mà Thập Đại Linh Môn tìm kiếm gần trăm năm nay sao!"

Tôi có chút kỳ lạ nhìn hắn: "Bình thường tôi chải đầu trang điểm đều dùng cái gương này, giờ cậu mới nhận ra sao?"

Tưởng Thiếu Thiên: "..."

Cậu ta im lặng một lúc, rồi vẫn không nhịn được mà đi tới, quan sát kỹ hơn.

"Chị rốt cuộc lấy được nó từ đâu vậy?"

Tôi cong khóe miệng, có chút ngượng ngùng: "Chồng tôi tặng làm tín vật đính ước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!