Chương 5: (Vô Đề)

"Không ổn rồi!"

Tiếng Dương Lạc San rơi xuống nước khá lớn, ngay lập tức một đám đông sinh viên vây quanh.

Tôi và Trần Linh ở gần, ngay lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện.....

Trần Linh có chút căng thẳng nắm lấy tay tôi: "Sợ c.h.ế. t đi được, trạng thái của lớp trưởng thật sự không ổn."

"Chẳng lẽ thật sự là..."

Tôi quay đầu nhìn cô ấy: "Thật sự là gì?"

Trần Linh thần bí ghé sát tai tôi: "Mọi người đều nói lớp trưởng dạo này thất tình."

Tôi: "..."

Không phải thất tình, đây là thật sự thất hồn.

Buổi tối Trần Linh còn có môn tự chọn, tôi liền bảo cô ấy về trước.

Đến giờ ăn tối, tôi gọi Tưởng Thiếu Thiên đến.

Sau khi nói với cậu ta tình hình sơ lược, tôi chỉ vào cửa: "Canh giữ cẩn thận."

Tưởng Thiếu Thiên ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tôi đi đến trước giường bệnh của Dương Lạc San, đưa tay lơ lửng phía trên đầu cô ấy, một trận pháp tìm kiếm linh hồn không lớn hơn bàn tay lặng lẽ chìm vào cơ thể cô ấy.

Một lát sau, tôi mở mắt ra.

Tưởng Thiếu Thiên từ bên ngoài đi vào: "Sao rồi?"

Tôi lắc đầu: "Yêu phách không ở trong cơ thể cô ấy, nhưng tôi cảm nhận được khí tức của nó."

Tưởng Thiếu Thiên chỉ vào Dương Lạc San: "Tinh hồn của cô ấy bị hút rồi sao?"

Tôi giơ tay gõ vào đầu cậu ta một cái: "Tinh hồn bị hút rồi còn sống được sao? Cậu học hành kiểu gì vậy? Lát nữa tôi đến nhà cậu mách với ông nội cậu!"

Thập Đại Linh Môn hiện nay ẩn mình ở khắp Hoa Quốc, Tưởng gia Phượng Thành là một trong số đó.

Tôi có chút giao tình với Tưởng lão gia, ông ấy nhờ tôi trông nom đứa cháu bất tài này của ông ấy, vậy mà đã gần bốn năm.

Tưởng Thiếu Thiên ôm đầu: "Vậy rốt cuộc cô ấy bị làm sao?"

Tôi trầm giọng nói: "Tinh hồn tuy còn, nhưng sinh hồn lại mất rồi, cho nên dạo này cậu ấy mới uể oải như vậy."

Người có tam hồn thất phách, tam hồn lần lượt là tinh hồn, giác hồn, sinh hồn.

Tinh hồn của một người nếu mất đi, thì người đó không thể sống được; nhưng giác hồn và sinh hồn thì khác, giác hồn mất đi, thì ngũ quan đều mất hết; sinh hồn mất đi, thì tinh thần dần dần suy sụp, cuối cùng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Dương Lạc San mất đi, chính là sinh hồn.....

Trong lúc nói chuyện, Dương Lạc San từ từ tỉnh lại.

Ánh mắt cô ấy nhìn tôi có chút mơ màng: "Cậu là..."

Tôi: "..."

Cô ấy nhìn tôi vài giây, mới bừng tỉnh lại: "A, Như Ý."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!