Chương 45: (Vô Đề)

"A Hoàng của tao đang cắn mày đấy."

Biểu cảm trên mặt Du Minh Sinh cứng đờ trong giây lát, hắn vô thức nhìn xuống chân.

Tôi nhìn chằm chằm hắn không nói gì.

Du Minh Sinh chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái một cách khó hiểu.

Hắn giả vờ tự nhiên lùi lại một bước: "Mang con ch. ó của mày đi đi, hôm nay tao đại phát từ bi tha cho mày một mạng."

Nói xong, hắn đẩy tôi sang một bên, tiện chân đá xác A Hoàng xuống con mương hôi thối bên cạnh.

Tôi đảo mắt, đưa tay nắm lấy cổ tay Du Minh Sinh.

"Mày làm bẩn thân thể nó rồi."

Du Minh Sinh cảm thấy buồn cười: "Vậy thì sao?"

Tôi ngước mắt nhìn hắn, màu sắc của hai con ngươi gần như xám trắng: "Mày phải đền cho nó một cái khác."

Du Minh Sinh run rẩy, mồ hôi lạnh chảy xuống trán.

Hắn há miệng muốn gọi người, nhưng cố gắng mãi cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, giống như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người mà hắn khinh thường nhất, chậm rãi đưa tay về phía hắn, năm ngón tay che phủ lên mặt hắn...

Lúc này, ở đầu ngõ, đã có người đợi đến sốt ruột.

Người đó là Hoàng Huy, thiếu niên đã lén lút đi theo đến con ngõ vào buổi tối hôm trước để làm chuyện xấu.

Nếu không phải hắn mách lẻo, Du Minh Sinh cũng không nhớ đến việc đến thu thập A Hoàng của tôi.

Tự cho rằng đã lợi dụng được đại ca trường để trút giận riêng, Hoàng Huy có chút đắc ý.

Hắn liếc nhìn sâu trong ngõ: "Sao còn chưa ra?"

"Gấp cái gì?" Có người liếc hắn một cái.

Đợi thêm một lúc, Hoàng Huy hết kiên nhẫn, hắn búng tàn thuốc xuống đất, quay người đi vào ngõ: "Tao đi xem sao."

Hắn đi về phía đó vài bước, động tác đột nhiên dừng lại.

Trong con ngõ tối tăm, một người bước ra.

Hoàng Huy thở phào nhẹ nhõm: "Du thiếu."

Du Minh Sinh liếc nhìn hắn, vượt qua hắn đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua hắn, Du Minh Sinh dừng lại, mũi hắn giật giật một cách kỳ lạ.

Hoàng Huy ngẩn người: "Sao vậy?"

Lời vừa dứt, Du Minh Sinh liền đột ngột quay đầu nhào về phía hắn, lật nhào hắn xuống đất, nắm đ.ấ. m như mưa giáng xuống đầu và người hắn.

Hoàng Huy ngơ ngác, vừa che đầu vừa kêu thảm thiết.

Tiếng kêu của hắn thu hút những thiếu niên khác.

Mọi người nhìn nhau, không ai tiến lên kéo Du Minh Sinh ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!