Chương 43: Thu phục linh hồn

Trùm trường bắt nạt tôi, còn theo dõi tôi về tận nhà, ném c.h.ế. t con ch. ó A Hoàng đã lớn lên cùng tôi ngay trước mặt tôi.

Nhưng hắn không biết, tôi là con gái của Diêm Vương.

Cướp đoạt linh hồn là năng lực bẩm sinh của tôi.

Ngày hôm sau, hắn ta ở trường cực kỳ khác thường, đánh từng người đã bắt nạt tôi một trận.

Hắn công khai tuyên bố, sau này sẽ luôn bảo vệ tôi.

Nơi không người, tôi xoa đầu hắn: "A Hoàng ngoan quá, thân thể này có dùng tốt không?"

***

Tôi thiếu mất ký ức trước sáu tuổi, từ khi có ký ức tôi đã ở cô nhi viện.

Tôi không biết mình là ai, càng không biết mình từ đâu đến.

Trẻ con ở cô nhi viện không thích chơi với tôi, vì không chỉ một người bị tôi dọa khóc.

Chúng thấy tôi một mình nói chuyện với không khí.

Chúng không thấy bạn bè của tôi.

Chỉ có tôi mới thấy được.

Bởi vì, bạn bè của tôi, là ma.

……

Năm mười tuổi, cuối cùng tôi cũng được nhận nuôi.

Đó là một cặp vợ chồng già hiền từ.

Họ coi tôi như con gái ruột, sáng sớm tối mịt thu lượm phế liệu, đổi lấy thu nhập ít ỏi để cho tôi đi học.

Chiều hôm đó, họ ôm một con ch. ó con mấy tháng tuổi về.

Bố nuôi có chút ngượng ngùng nhét con ch. ó con vào lòng tôi: "A Uyên, con ở nhà một mình buồn, chúng ta tìm cho con một người bạn."

Mẹ nuôi dò hỏi tôi: "A Uyên, con xem có thích không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn họ, có chút không tự nhiên kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười mà mọi người đều thích: "Thích ạ, con cảm ơn bố mẹ."

"Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi."

Tôi đặt tên cho con ch. ó con là A Hoàng.

Nó trở thành người bạn đầu tiên của tôi trên thế giới này.

Người bạn còn sống.

Tôi cứ tưởng, cuộc sống sẽ cứ thế trôi qua.

Nhưng năm mười hai tuổi, cha mẹ nuôi trên đường thu lượm phế liệu thì bị một chiếc xe tải lớn cán qua, mất mạng ngay tại chỗ.

Tôi đến đồn cảnh sát làm thủ tục, đến bệnh viện ký giấy tờ, đưa họ đi hỏa táng.

Từ đầu đến cuối, tôi không rơi một giọt nước mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!