Chương 42: (Vô Đề)

Dân làng mỗi khi nhớ lại chuyện này đều không khỏi rùng mình.

"Cứ giam giữ cô ta mãi như vậy, cũng không phải là cách hay!"

Có người đề nghị: "Hay là chúng ta…"

Anh ta đặt tay lên cổ, khẽ vạch một đường.

Mọi người đều im lặng.

Bọn họ đang suy nghĩ.

Cách giải quyết một lần cho xong này khiến bọn họ động lòng.

Tống Lan Chi cuối cùng vẫn không thể chạy thoát khỏi địa ngục trần gian này.

Hứa Thúy nói: "Bọn họ đã bóp cổ cô ấy đến chết, xác thì vứt bỏ bên cạnh miếu Sơn Thần này."

"Bọn họ đêm đêm ngủ ngon, còn tôi thì gặp ác mộng liên miên."

"Tôi luôn cảm thấy, cô Tống đang trách tôi, trách tôi đã không cứu cô ấy, trách tôi đã cùng bọn họ che giấu chuyện này."

Vì lương tâm cắn rứt, năm 18 tuổi, Hứa Thúy cuối cùng cũng một mình lên núi.

Cô lặng lẽ dựng một ngôi mộ nhỏ ở nơi chôn cất Tống Lan Chi, thỉnh thoảng lên núi cúng bái, sám hối.

"Năm 20 tuổi, tôi lần đầu tiên nhìn thấy nó."

Hứa Thúy hồi tưởng: "Nó trông rất đáng sợ, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã biết, đây là cô Tống trở về báo thù."

"Cũng bắt đầu từ năm đó, những đứa trẻ sinh ra trong thôn đều bắt đầu trở nên không bình thường."

"Bọn chúng rất hư, hư đến mức không thể quản nổi…"

"Đây là lời nguyền của Tống Lan Chi, cũng là báo ứng của chúng tôi!"

Yêu vật được ngưng tụ từ oán khí mạnh mẽ trước khi c.h.ế. t của con người, trong giới phục yêu của chúng ta, được gọi là Thi Cô.

Thứ mà Hứa Thúy năm đó nhìn thấy, chính là Thi Cô.

Thi Cô thường không sống được lâu, nhiều nhất là một năm, sẽ tiêu tan vào đất trời.

Nó cũng không có nhiều sức mạnh đến vậy, cùng lắm chỉ khiến người ta vấp ngã một cái là hết.

Trừ phi, có người đang cúng tế nó.

Suy cho cùng, niệm lực của con người, là thứ mạnh mẽ nhất trên đời này…

Tôi nhìn Hứa Thúy: "Chỉ dựa vào một mình cô?"

Hứa Thúy lắc đầu:

"Không chỉ mình tôi."

Cô vừa nói, vừa vén tay áo lên.

Trên cánh tay gầy guộc chi chít những vết bầm tím.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!