Có người bật cười: "Người sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm tuy hiếm, nhưng chắc chắn không chỉ có một người. Nếu mà ai cũng thành vợ Long Vương, thì Long Vương đúng là hưởng phúc to rồi, ha ha ha ha ha…"
Long bài trước n.g.ự. c tôi bắt đầu nóng lên.
Tôi biết rõ ai kia chắc là đang không vui rồi, chỉ đưa tay dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên long bài, rồi ngẩng đầu liếc nhìn Tưởng Thiếu Thiên một cái.
Cậu ta lập tức hoàn hồn, đứng bật dậy, quay về phía sau hét lên:
"Có thể nói nhỏ chút được không, bọn cháu đang ngủ đấy!"
Mấy bà kia khựng lại một chút, rồi ngay sau đó pháo hỏa lập tức chuyển hướng:
"Cái thằng nhóc sinh viên này có biết lễ phép không hả?"
"Chúng tôi đang nói chuyện ở đây thì liên quan gì đến cậu?"
"Nói năng kiểu gì vậy, nghĩ chúng tôi già thì dễ bắt nạt à?"
"Chính là thế đấy!"
"Con trai tôi còn lớn hơn cậu, cậu mà dám nói chuyện thế với nó xem?"
"..."
Nước miếng tung bay, hỏa lực quá mạnh, Tưởng Thiếu Thiên bị b.ắ. n phá tơi tả, thần hồn điên đảo, ngồi phịch xuống ghế.
"Họ còn đáng sợ hơn cả quỷ chuột…"
Tôi: "…"
Giọng nói của mấy bà có hơi thu lại một chút, nhưng với tôi thì vẫn nghe rõ từng chữ một.
"Nhiều phụ nữ như vậy, Long Vương làm sao mà lấy hết được chứ?" Bà nọ hạ giọng thần bí, "Người mà Long Vương tự mình chọn mới là vợ Long Vương chân chính!"
Tôi thở dài một tiếng, đưa tay nắm lấy long bài, che lại một chút thì tiếng sẽ đỡ rõ hơn một chút.
Chủ đề của mấy bà chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chuyển sang gạo dầu mắm muối, chuyện nhà chuyện cửa.
…
Tàu cao tốc cứ dừng rồi lại đi, tôi thì mơ mơ màng màng ngủ suốt cả hành trình.
Do là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5, rất nhiều người đi làm và sinh viên đi chơi đều đã trở về, ga tàu cao tốc đặc biệt đông đúc.
Chúng tôi xếp hàng rất lâu mới chen được ra ngoài, đi được vài bước tôi dừng lại, quay đầu nhìn Tưởng Thiếu Thiên.
"Cậu làm gì thế?"
Cậu ta đứng ở cửa ra, cúi đầu lục túi, nghe vậy ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Tôi: "..."
Im lặng một lát, tôi quay đầu nói với Trần Linh: "Tiểu Linh, cậu về trường trước đi."
"Tớ và Tưởng Thiếu Thiên còn phải đi gặp một người bạn."
Cô ấy biết tôi và Tưởng Thiếu Thiên quen biết nhau nhiều năm rồi, quan hệ không tầm thường, cho nên cũng không hỏi nhiều: "Vậy được, hai cậu chú ý an toàn, đừng về muộn quá."
Tôi gật đầu: "Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!