Chương 35: (Vô Đề)

"Có lẽ là khí linh giả dạng thành kiếm linh cũng chưa biết chừng." Tôi giải thích, "Khi tu vi của khí linh đạt đến một độ cao nhất định, thì có thể làm được điều đó."

Khí linh bị thương không ở đây, vậy thì có thể ở đâu?

Tôi ngẩng đầu nhìn, trong bảo tàng này còn có đồ vật nào hung dữ hơn những binh khí này sao?

Đang suy nghĩ, thì trên tầng thượng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Sắc mặt Tưởng Thiếu Thiên thay đổi: "Là Hà Sinh!"

Khi chúng tôi xông lên tầng thượng, thì ở đây tối đen như mực, không nhìn rõ gì cả.

Tiếng bước chân trong hành lang trống trải, vang vọng rõ ràng.

Cạch——

Tiếng gót giày trên gạch men phát ra một tiếng vang giòn tan.

Linh lực khổng lồ từ mặt đất đột ngột lan tỏa ra.

Khoảnh khắc đó, toàn thân tôi dựng tóc gáy, trực giác về nguy hiểm chỉ kịp giúp tôi đẩy Tưởng Thiếu Thiên đang đi sau tôi một bước ra ngoài.

Lam quang bỗng lóe lên, một hàng rào vô hình mọc lên từ mặt đất, ngăn cách tôi và Tưởng Thiếu Thiên hoàn toàn.

Tưởng Thiếu Thiên ngã xuống đất, mắt nổ đom đóm, đợi đến khi hoàn hồn lại, thì liền lăn lê bò trườn xông đến: "Như Ý tỷ!"

Cậu ta đ.â. m mạnh vào hàng rào trong suốt, phát ra một tiếng kêu đau đớn.

"Đây là cái quỷ gì vậy?"

Tôi sờ vào hàng rào kia, bình tĩnh nói: "Có người không muốn tôi đi rồi."

"Tưởng Thiếu Thiên, từ giờ trở đi, tự cậu tìm một chỗ nào đó trốn cho kỹ, tôi có thể không lo được cho cậu nữa."

Tưởng Thiếu Thiên lo lắng nói: "Chị quản nhiều như vậy làm gì nữa, chị mau nghĩ cách ra ngoài đi!"

Cậu ta biết rõ, nếu không phải lúc nãy tôi đẩy cậu ta một cái, thì bây giờ bị nhốt ở đây là hai người rồi.

Cộc, cộc, cộc...

Tiếng bước chân từ cuối hành lang truyền đến.

Tôi và Tưởng Thiếu Thiên cùng ngẩng đầu nhìn về phía đó.

Chỉ thấy Hà Sinh mặc một bộ trường sam màu xanh, trên tay ôm một tượng đất nung, giống hệt cái mà chúng tôi tìm thấy ở nhà Tưởng Thiếu Thiên.

Tưởng Thiếu Thiên ngẩn người một lúc, theo bản năng nói: "Ngươi tìm thấy cái kia..."

Lời còn chưa dứt thì đã nghẹn lại, Tưởng Thiếu Thiên trợn to mắt nhìn đoàn khói đen đang lơ lửng sau lưng Hà Sinh.

"Má ơi!"

Tôi nhìn họ, bỗng nhận ra.

"Thì ra, các người mới là một bọn?"

Khí linh thôn phệ những khí linh khác trong bảo tàng để nâng cao tu vi của mình, thì ra chính là tượng đất của Hà Sinh.

Không ngờ được, nhìn tượng đất đáng yêu như vậy, mà khí linh lại hung dữ đến thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!