Anh ta ngẩn người: "Chị làm à?"
"Không phải tôi." Tôi quan sát quanh bảo tàng tối om, "Là thứ gì đó bên trong đã khiến camera giám sát mất tác dụng."
"Mọi người cẩn thận một chút, bảo tàng này rất không bình thường!"
Hà Sinh không thể cảm nhận được vị trí chính xác của tượng đất nung, chúng tôi chỉ có thể tìm từng tầng một.
Bảo tàng thành phố Phượng Thành tuy không lớn, nhưng bên trong có khá nhiều cổ vật.
Tưởng Thiếu Thiên tìm chưa được bao lâu đã bắt đầu giống như du khách tham quan.
"Chà, cái lư hương đá tai rồng bằng ngọc phỉ thuý này đẹp quá!" Nói xong lại tặc lưỡi, "Tiếc thật, tiếc thật, có một vết nứt, tiếc ghê."
Cậu ta lại đi đến hiện vật trưng bày tiếp theo, trầm trồ: "Cái chén trà Thiên Mục biến diệu này cũng đẹp quá đi mất!"
"Ơ? Sao lại có một vết nứt nữa vậy?"
Tưởng Thiếu Thiên ngẩn người, lại nhìn sang cái ly lưu ly bên cạnh, trên đó cũng có một vết nứt.
"Như Ý tỷ!" Tưởng Thiếu Thiên gọi tôi một tiếng, "Chị xem những đồ vật này, có gì đó không đúng lắm!"
Tôi trầm giọng nói: "Tôi đã nói rồi mà, cứ thấy có gì đó không ổn."
"Tầng này có nhiều đồ vật như vậy, mà không có một tia khí linh nào."
Cái gọi là khí linh, thực chất là những đồ vật sau khi qua tay nhiều người, chịu ảnh hưởng của nhân khí mà tu luyện ra linh trí, chúng không có hình dạng thật, có thể tùy ý biến hóa theo hình ảnh trong ký ức của mình.
Những đồ vật này không một ngoại lệ đều xuất hiện vết nứt, chỉ có một khả năng——
Chúng đã mất khí linh.
Đang nói chuyện, thì từ phòng triển lãm trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng khóc của trẻ con.
Không nghĩ nhiều nữa, tôi dẫn đầu đi lên: "Lên xem sao!"
Chúng tôi nhanh chóng đến lầu hai, di chuyển về phía phát ra tiếng khóc.
Cuối cùng chúng tôi dừng lại trước một đôi tượng đồng nam đồng nữ men đậu xanh mạ vàng.
Tôi nhìn vật phẩm trong lồng kính, thần sắc trầm xuống, hai tay kết ấn.
"Thiên pháp thanh thanh, địa pháp linh linh, âm dương kết tinh, thủy linh hiển hình!"
Tôi lấy từ bên hông ra một lá bùa vàng trực tiếp dán lên lồng kính.
Kim quang lóe lên, bên trong có một bóng dáng nhỏ bé dần dần hiện ra.
Tưởng Thiếu Thiên chỉ tay vào bên trong, thần sắc kinh ngạc: "Má ơi, má ơi, bên trong có người!"
Hà Sinh giải thích: "Đây là khí linh."
Chỉ thấy một bé gái bán trong suốt, búi tóc hai bên đang lơ lửng trên tượng đồng nữ, há to miệng khóc.
"Đừng khóc nữa." Tôi nhíu mày vỗ vỗ vào lồng kính, "Con nói cho ta biết, ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Bé gái mở to mắt nhìn tôi, ngẩn người ba giây, sau đó giơ bàn tay mũm mĩm chỉ về phía hành lang bên cạnh.
"Anh trai con bị bắt đi rồi! Mau đi cứu anh trai con!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!