Chương 3: (Vô Đề)

Tôi lục từ trong túi Hạ Thất lấy ra một chiếc điện thoại di động, đi đến chỗ cao nhất trên núi mới tìm được chút tín hiệu, rồi gọi 110.

"Alo? Tôi muốn báo cảnh sát."

"Phía đông nhất của Nam Giang thị có một thôn tên là Thạch Bàn, ở đây có người buôn bán thiếu nữ."

"Ừm, vậy các anh mau chóng đến đi."

"Tôi là ai? Tôi là thiếu nữ bị bán~"

Khi xe cảnh sát đến, trời vừa tờ mờ sáng.

Người trong thôn đang trong giấc ngủ thì bị khống chế.

Khi cảnh sát tìm thấy tôi, tôi đang nằm ngủ trong quan tài, nghe thấy động tĩnh tôi từ bên trong bò ra.

Một nữ cảnh sát còn trẻ bị tôi dọa cho mặt trắng bệch.

Cô ấy nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn Hạ Thất và những người khác đang không biết sống c.h.ế. t thế nào, vẻ mặt càng kinh hoàng hơn.

Tôi ngẩn người một chút, rồi lập tức đỏ mắt nhào vào lòng cô ấy: "Huhuhuhuhu, chị cảnh sát ơi, các chị cuối cùng cũng đến rồi! Em sợ c.h.ế. t đi được!"

Nữ cảnh sát lập tức thả lỏng, cô ấy vỗ vỗ lưng tôi: "Không sợ không sợ."

Hạ Thất vừa mới có chút ý thức dùng tay run rẩy chỉ vào tôi, hai mắt trợn ngược, lại ngất đi.....

Vụ án này trước sau xử lý rất lâu.

Những người liên quan đến vụ án ở thôn Thạch Bàn đều bị bắt.

Nghe nói chủ phạm Hạ Thất bây giờ tinh thần có chút không bình thường, luôn tự nói một mình những lời kỳ quái.

Lúc thì nói nhìn thấy chuột lớn, lúc lại quỳ trên mặt đất dập đầu cao hô chuột tiên vạn tuế, không bao lâu sau lại co rúm trong góc tường nói có hắc long muốn ăn thịt hắn.....

Lần cuối cùng tôi hỗ trợ điều tra xong đi ra, bên ngoài có hai người đến đón tôi.

Một người là bạn cùng phòng đại học của tôi, Trần Linh, một người là bạn tôi, Tưởng Thiếu Thiên.

"Như Ý! Cậu dọa c.h.ế. t tớ rồi!" Cô ấy vỗ tôi một cái, "Tối hôm đó tớ bảo đi siêu thị với cậu, cậu cứ không cho, kết quả bị người ta bắt cóc đi bán, mất tích nhiều ngày như vậy!"

"May mà cậu không sao, nếu không cả đời này tớ đều lương tâm khó an!"

"Tớ thật sự không tưởng tượng nổi một người nhu nhược yếu đuối như cậu mấy ngày qua đã sống như thế nào nữa!"

Ban đầu tôi chỉ muốn tới đây du lịch nghỉ ngơi, nào ngờ lại vô tình phát hiện dấu vết của quỷ chuột.

Trần Linh chắc chắn có đánh c.h.ế. t cũng không thể nghĩ được rằng vụ án buôn người này lại là do tôi chủ động lao vào xử lý.

Lúc này cô ấy vẫn còn hoảng sợ, ôm chầm lấy tôi thở dài.

Tưởng Thiếu Thiên thì trợn tròn mắt đến sắp rớt ra ngoài: "Nhu nhược yếu đuối? Cậu nói chị ấy đó hả?"

Tôi liếc cậu ta một cái, cậu ta lập tức câm bặt.

"Tiểu Linh, tớ hơi đói." Tôi vỗ vỗ Trần Linh.

Cô ấy ngẩn người, rồi vội vàng nói: "Tớ đi mua cho cậu chút đồ ăn, cậu ở đây đợi tớ một lát."

Nói xong, cô liền chạy vào siêu thị gần đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!