Chương 24: Hoàng Tiên

Cô bạn cùng phòng của tôi là một cô dâu chuyên nghiệp.

Cô ấy nói mấy ngày nay cô ấy nhận được một đơn hàng lớn, đối phương ra tay rất hào phóng.

Tôi nhìn khoản tiền thù lao được gói trong giấy đỏ, khuyên cô ấy từ bỏ mối làm ăn này.

Nhưng vào ngày diễn ra sự kiện, cô bạn cùng phòng vẫn lén lút đi.

Từ đó, cô ấy không bao giờ trở về nữa.

Cô ấy không biết, những người tổ chức sự kiện này, tất cả đều không phải là người.

***

Bạn cùng phòng của tôi, Trần Linh, mất tích rồi.

Chuyện này phải kể từ một tháng trước.

Nhà Trần Linh ở nông thôn, tiền sinh hoạt mỗi tháng không nhiều, nhưng một tháng trước bỗng dưng lại rủng rỉnh hơn hẳn.

Cô ấy còn mời tôi đi ăn, nói là gần đây tìm được một công việc làm thêm khá tốt, thu nhập cũng được.

Công việc làm thêm mà cô ấy nói là dự án du lịch thị trấn cổ mới mở ở ngoại ô.

Ở đó mỗi ngày đều có biểu diễn thi võ kén rể, cần người đóng vai cô dâu.

Cô ấy nhận một buổi biểu diễn thì phải đóng vai cô dâu cả buổi chiều, một buổi như vậy kiếm được ba bốn trăm tệ, một tháng chỉ cần nhận hai ba buổi, cũng kiếm được cả ngàn tệ.

Ba ngày trước, cô ấy có vẻ phấn khích tìm đến tôi.

"Như Ý, tớ nhận được một đơn hàng lớn rồi." Cô ấy lấy ra từ trong túi một xấp tiền được gói trong giấy đỏ, "Tớ chỉ cần đóng vai cô dâu một ngày thôi là kiếm được ba ngàn tệ!"

Ba ngàn tệ, đối với một sinh viên đại học, không phải là một con số nhỏ.

Tôi nhìn phong bao lì xì đó, không khỏi nhíu mày.

Trực giác mách bảo tôi, phong bao lì xì này có gì đó không ổn.

***

Tôi tên là Vân Như Ý, là vợ Long Vương, càng là một phục yêu sư.

Biết Trần Linh muốn nhận buổi biểu diễn đó, tôi đã từng khuyên cô ấy:

"Trần Linh, tớ mới gieo cho cậu một quẻ, là quẻ hung, ngày đó không nên đi."

Trần Linh biết tôi hiểu chút ít về những chuyện này, vì vậy cũng bắt đầu do dự.

Cô ấy không phải là một cô gái tham tiền đến thế, sau vài lần suy nghĩ thì quyết định trả lại phong bao lì xì, không định nhận công việc này nữa.

Nghe cô ấy nói vậy, tôi cũng yên tâm.

Nhưng sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, tôi đã không thấy Trần Linh đâu nữa.

Cô ấy gửi cho tôi một tin nhắn:

[Như Ý, mẹ tớ hôm qua đi xe bị ngã gãy chân rồi, nhà đang cần tiền, tớ nhận buổi biểu diễn đó rồi, cậu yên tâm, tớ sẽ cẩn thận mọi việc.]

Tôi vội vàng gọi điện cho cô ấy, nhưng gọi liên tục mấy cuộc cũng không ai nghe máy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!