Tưởng Thiếu Thiên giật mình, lập tức đ.ấ. m cửa: "Như Ý tỷ! Như Ý tỷ chị không sao chứ?"
Tôi hoàn hồn, trầm giọng nói: "Không sao!"
Lời vừa dứt trong đầu tôi đột nhiên vang lên một tiếng ong ong, cả người không khống chế được ngã ngồi xuống đất.
Ngôi miếu Tàng Khang này, quả nhiên cổ quái!
Tôi vừa niệm thầm thanh tâm chú, vừa chống vào bàn muốn đứng lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn tượng Đương Khang kia một cái, cả người lại ngã ngồi xuống, ý thức bắt đầu dần trở nên mơ hồ.
Tôi ngã xuống đất, nửa nhắm mắt nhìn những dải lụa đỏ phai màu lay động trong miếu, rất nhanh mất đi ý thức...
"Vân Như Ý, Vân Như Ý..."
Ai, ai đang gọi tôi?
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, lại phát hiện mình đang ở trong một khoảng không trắng xóa.
Phía trước lơ lửng một đài sen, trên đó ngồi một vị nam Bồ Tát từ bi thiện mục.
Tôi cảnh giác nhìn người ở trên, không một tiếng động kéo dãn khoảng cách.
"Vân Như Ý, con đến đây, chính là mệnh đã định có cơ duyên với ta, con có tâm nguyện gì không? Ta có thể giúp con thực hiện."
Tôi nhìn hắn, không nhịn được cười lạnh, giả bộ cũng giống lắm:
"Thứ ta muốn, ngươi không cho được."
Hắn ngược lại cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn tôi:
"Thứ con muốn, là thiên hạ thái bình, yêu tà tận diệt?"
"Hay là, để phu quân của con, Long Vương Minh Uyên trở về bên cạnh con?"
Trong lòng tôi chấn động mạnh, không thể tin được ngẩng đầu nhìn lên:
"Sao ..."
Hắn vội vàng im bặt, nhưng dường như vẫn có thể nhìn thấu tôi.
"Vân Như Ý, ta hiểu con, hơn ba trăm năm trước Long Vương Minh Uyên đã chọn con, hắn dạy con thuật pháp, dẫn con vào con đường phục yêu, hắn là phu quân của con, cũng là sư phụ của con."
"Sau này, khi hắn trừ yêu cho thiên hạ, vô tình dẫn ma khí nhập thể, Thập Đại Linh Môn đã phong ấn hắn dưới Đông Sơn, mới giữ được thái bình nhất thời. Vân Như Ý, con không muốn cứu hắn sao? Hai người các con ly biệt mấy trăm năm, trong lòng con không có oán hận sao?"
Hắn cúi mắt nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ bi thiên mẫn nhân.
Tôi im lặng nhìn thẳng vào hắn, vài giây sau, tôi không nhịn được cười:
"Ngươi là cái thá gì?"
"Chuyện của ta và Minh Uyên còn chưa đến lượt ngươi lên tiếng."
"Nói nhiều như vậy mà ngươi còn không dám hiện chân thân, ta phải xem ngươi có bộ dạng quỷ quái gì!"
Nói xong, tôi lùi lại một bước lớn, hai tay chắp lại, lòng bàn tay bỗng lóe lên ánh vàng.
Một chiếc gương được tôi lấy ra từ hư không, toàn thân tỏa ra ánh vàng rực rỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!