Chương 3: (Vô Đề)

Nhân ngư này thật sự quá đáng sợ, lại có thể nhìn thấu bệnh tật trên người ta chỉ bằng một ánh mắt. Ta ngậm miệng lại, không nói thêm lời nào với hắn nữa.

Cha nói đúng, nhân ngư giỏi nhất là mê hoặc lòng người, chờ khi người ta mất cảnh giác, chính là lúc hắn đoạt mạng.

Ta không thể chết trong tay nhân ngư, ta ngồi thẳng dậy rồi quay đầu đi, không thèm nhìn hắn thêm một cái nào nữa.

"Rong san hô và hoa nguyệt lam, mỗi thứ nửa lượng, nghiền thành bột rồi thả vào nồi, nồi dầu cá của ngươi sẽ trở lại như ban đầu." Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, mang theo sự dụ dỗ chí mạng: "Dù gì dầu cá cũng đã hỏng rồi, chi bằng làm theo lời ta thử xem, nhỡ đâu lại có tác dụng thì sao?"

"Ngươi có muốn ta nhắc lại không? Lần trước ngươi làm vỡ một cái bát, họ đã trừng phạt ngươi thế nào?"

Nghĩ đến sự trừng phạt của cha mẹ, cơ thể ta bắt đầu run rẩy không kiểm soát.

Rong san hô là thứ phổ biến nhất dưới biển, còn hoa nguyệt lam thì nhà ta cũng trồng vài cây, loài hoa ấy dưới ánh trăng sẽ phát ra ánh sáng xanh nhạt, rất đẹp.

Dù sao dầu cá cũng đã hỏng rồi, liều mạng một phen vậy!

Ta lao ra khỏi bếp, chạy vào sân tìm hoa, cha mẹ đã sớm ngủ rồi. Nấu dầu nhân ngư là một công việc khổ cực, phải thức trắng hai ngày hai đêm canh lửa, thân thể họ yếu, từ khi ta bảy tuổi thì việc này đã giao cho ta làm.

Ta cầm hai đóa hoa nguyệt lam quay lại bếp, nhân ngư thấy ta quay trở lại, trong mắt hắn bừng lên một tia hy vọng:

"Thử xem đi, nhanh lên, trời sắp sáng rồi, ngươi không muốn để cha mẹ phát hiện ngươi làm hỏng một nồi dầu cá chứ?"

Ta run rẩy tay nghiền hoa nguyệt lam và rong san hô thành bột, rồi nhắm mắt lại, đổ hết vào nồi.

"Ục ục ục ~"

Trong nồi bỗng sủi lên một loạt bong bóng trắng, nồi dầu cá vốn im lặng lại sôi sùng sục lên lần nữa.

Mùi tanh máu tan biến, thay vào đó là một mùi hương nồng nàn tràn ngập khắp gian phòng.

Nồng đậm, ngọt ngào, ngửi vào khiến người ta như ngồi trên mây, tay chân cũng dường như nhẹ bẫng.

Là dầu cá thượng hạng! Đây chính là mùi của dầu cá thượng hạng!

Ta trợn tròn mắt nhìn nồi dầu cá đang sắp đông lại thành khối, nhìn một lúc rồi lấy tay che miệng cười, cười rồi lại bật khóc.

Tốt quá rồi! Ta không bị phạt nữa rồi!

Ta luống cuống nhóm lại bếp lửa, bắt đầu đun tiếp nồi dầu cá.

"Sao nào, ta không lừa ngươi đúng chứ?" Người ngư trong lồng lại lên tiếng: "Ngày mai là đêm trăng tròn rồi, ngươi thật sự không muốn nhìn thử dáng vẻ mình khi hóa thành nhân ngư sao?"

"Ta nghĩ, sau khi giải độc, ngươi nhất định sẽ rất xinh đẹp."

Xinh đẹp?

Ta sẽ trở nên rất xinh đẹp sao?

Ta đặt tay lên trái tim đang đập loạn, bất giác bước đến gần nhân ngư.

Hắn tựa lười biếng vào thành lồng, trên mặt chẳng hề có vẻ hoảng loạn hay sợ hãi vì bị bắt. Hắn nhặt một chiếc vỏ sò trong lồng đưa cho ta:

"Cho ngươi, ta bắt được nó dưới biển trước khi bị bắt."

"Ta không nhìn lầm đâu, nếu ngươi hóa thành nhân ngư, mấy cô nương đẹp nhất thị trấn cũng phải tự ti mà chạy mất."

Ta như bị trúng bùa, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đưa tay nhận lấy vỏ sò, nâng trong lòng bàn tay.

Chiếc vỏ cũng chỉ to bằng bàn tay, màu hồng trắng hiếm thấy, dưới ánh nến phát ra ánh sáng lung linh, đẹp vô cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!