Chương 12: Thần Chú Nữ

Vị hôn phu của nàng ấy sợ con đường làm quan của mình bị tổn hại, không muốn mang tiếng từ hôn, liền nghĩ ra chủ ý này.

Ta và Thương Bắc Tinh đều có chút cạn lời, Liễu Đào khóc một hồi, đột nhiên kích động đứng dậy nắm lấy vai ta:

"Các người vào đây để cứu ta đúng không?"

"Cứu ngươi? Trong ngục giam này toàn là những Thần Chú Nữ bị vu cáo, cô nương này khẳng định cũng bị người ta tố cáo thành Thần Chú Nữ rồi, thân mình còn khó bảo toàn, làm sao cứu ngươi?"

Bà lão ở bên cạnh thở dài một tiếng, dập tắt hy vọng cuối cùng của Liễu Đào.

Liễu Đào tuyệt vọng ngã xuống đất, ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm đi: "Xin lỗi, là ta liên lụy đến các người."

Trong lòng ta nghẹn ứ, há miệng muốn an ủi nàng ấy, nhưng lại không nói được gì.

"Bọn họ đến rồi, bọn họ lại đến rồi!"

Đúng lúc này, trong hành lang yên tĩnh đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, nghe thấy âm thanh này, tất cả mọi người trong ngục đều kinh hãi rụt lại thành một đoàn.

"Hôm qua nha đầu kia c.h.ế. t trân như cá, chán c.h.ế. t đi được!"

"Ha ha ha Vương đại ca, ta biết, huynh thích loại phản kháng kịch liệt mà, lần này ta tìm cho huynh một đứa trẻ tuổi, đảm bảo đủ đô!"

Mấy tên sai nha cầm gậy, vừa cười dâm đãng vừa mở cửa nhà lao.

Liễu Đào trốn sau lưng ta, toàn thân run rẩy không thành hình.

"Cứu ta, ta, ta không muốn đi hầu hạ bọn họ, bọn họ đều không phải là người, không phải là người!"

Trên người nàng ấy đầy vết máu, cánh tay và vai lộ ra toàn là vết răng, trên cổ còn có một vòng vết hằn rõ ràng.

"Ố, đây có một đứa mới đến nè!"

Một cây gậy đỡ cằm ta lên, ta bị ép ngẩng đầu lên, đối diện với mấy đôi mắt không có ý tốt.

"Ái chà!"

Còn chưa đợi mấy tên sai nha kia phản ứng lại, ta và Thương Bắc Tinh đã đánh ngã hết bọn chúng xuống đất rồi.

Ta một chân đạp lên n.g.ự. c một tên sai nha, từ trên eo hắn ta giật xuống một xâu chìa khóa dài.

Khóe miệng hắn ta chảy máu, liều mạng kéo tay ta:

"Không thể, không thể mở ra, những người này đều là Thần Chú Nữ!

"Ngươi, ngươi sẽ hại c.h.ế. t tất cả chúng ta..."

"Thần con mẹ ngươi!!!"

Thương Bắc Tinh đ.ấ. m ngất hắn ta, cầm chìa khóa mở từng cái xiềng xích trên tay các cô gái.

Những cái xiềng xích kia nặng trịch, rất nhiều cô gái tay chân đều bị mài rách da, lộ ra thịt non. Còn có mấy người vết thương đã lở loét chảy mủ, mang theo một mùi hôi thối.

"Đừng sợ, ta sẽ cứu các ngươi ra ngoài."

Thương Bắc Tinh mở cửa lao, còn ta thì muốn tiến lên đỡ cô bé bảy tám tuổi kia.

"A ha ha ha, ha ha ha ha ha..."

Liễu Đào đột nhiên che miệng cười đến run rẩy cả người, những người phụ nữ khác cũng đều cười theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!