Trước mắt bao người, một con dơi và một chiếc flycam cùng lúc rơi ngay cạnh Đường Điềm Điềm.
"Ầm~"
Một làn khói đen bốc lên.
Một chàng trai đẹp đến kinh ngạc nằm sóng soài dưới đất.
"Ảo vãi cả chưởng!"
Đám đông càng thêm náo loạn.
"Đây là loại ảo thuật gì mới vậy, đỉnh thật!"
"Cậu bị ngốc à? Rõ ràng là yêu pháp!"
Tôi vội chạy đến, nâng tay Âu Thần Dật lên, rồi quỳ một chân xuống, lớn tiếng nói:
"Bệ hạ! Thuộc hạ đã phái người hoàn thành nhiệm vụ ngài giao!"
Âu Thần Dật chống tay ngồi dậy, ngơ ngác nhìn tôi vài giây.
"Phụt!"
Lúc đầu là vai rung nhẹ, rồi đến ngực, sau đó là toàn thân.
Hắn cười đến mức nước mắt cũng rơi ra, vừa lau vừa cười lớn.
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Ma cà rồng này bị ngã đập đầu rồi à?
Âu Thần Dật bỗng kéo tôi vào lòng, còn đưa tay xoa đầu tôi:
"Linh Châu, em thật đáng yêu. Tôi hình như có hơi thích em rồi đấy."
"Ồ~~~"
Tiếng cảm thán vang lên từ đám đông.
"Hai người này giá trị nhan sắc cao ghê, chắc chắn là hiểu lầm gì đó thôi?"
"Đúng rồi đúng rồi, đẹp thế này không thể là người xấu được!"
Một đám thiếu nữ mê ngoại hình bắt đầu bênh vực Âu Thần Dật.
"Cảnh sát đến rồi, tránh ra nào~"
Thế là chúng tôi bị đưa hết về đồn.
Người thẩm vấn tôi là người quen cũ — Lăng Duệ.
"Cô nói gì cơ? Đường Điềm Điềm cắn người là vì đã trở thành ma cà rồng?"
Lăng Duệ day trán.
Tôi nghiêm túc gật đầu: "Tôi muốn mang cô ấy đi, phải trục thi độc ra càng sớm càng tốt mới cứu được."
"Tôi nghi trong Giang Đại có nhiều ma cà rồng như Đường Điềm Điềm. Một khi trúng thi độc quá bảy ngày, mấy cô gái đáng thương đó sẽ không thể trở lại làm người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!