Tống Phi Phi đang ép n.g.ự. c cho Diệp Văn Huyên, vừa thấy xác Diệp Tiểu Lỗi liền hoảng hồn hét to: "Mẹ kiếp! Cái quỷ gì đây!"
Bố mẹ Diệp cũng chạy tới hỗ trợ, mọi người hợp lực khiêng x//ác Diệp Tiểu Lỗi lên bờ, tôi thì nằm vật ra đất không nhúc nhích nổi, lần xuống nước này đúng là mất nửa cái mạng.
Mẹ Diệp ngây người nhìn chiếc đồng hồ điện tử màu xanh trên cổ tay cái xác, đó là quà sinh nhật bà tặng cho con.
Tiểu Lỗi lúc nhận được rất vui, nói từ nay đi thi xem giờ thuận tiện hơn nhiều.
"Tiểu Lỗi, đúng là Tiểu Lỗi rồi…"
Toàn thân tôi run lên, liếc nhìn Tống Phi Phi rồi lập tức chen vào, giả vờ cấp cứu cho Diệp Văn Huyên.
Tống Phi Phi bị tôi đẩy ngã ngay trước mặt mẹ Diệp, nhìn vẻ đau đớn đến sắp ngất của hai vợ chồng, cô ấy luống cuống chẳng biết để tay ở đâu, lắp bắp mãi mới nói được một câu: "Ờ… thật ra… tìm được người… cũng là chuyện tốt…"
Tôi quay đầu sang một bên, thật không thể chịu nổi kiểu an ủi kém cỏi như thế.
Đúng lúc đó, Diệp Văn Huyên ho khan mấy tiếng, cuối cùng tỉnh lại.
Nhìn ba người nhà họ Diệp ôm nhau khóc lóc, tôi và Tống Phi Phi đứng cũng không được, ngồi cũng không xong. Cả hai đều có một điểm chung — không chịu nổi cảnh người khác khóc trước mặt mình, nhất là kiểu thê thảm thế này, nhìn mà cả người khó chịu, lại chẳng giúp gì được.
Ngay lúc đó, Diệp Văn Huyên lấy điện thoại gọi, tôi mới nhận ra cậu ta báo cảnh sát rồi.
"Trời ạ, anh gọi cảnh sát à?"
Diệp Văn Huyên đỏ mắt gật đầu: "Em tôi c.h.ế. t thảm thế, nhất định phải tìm ra hung thủ chịu tội trước pháp luật!"
Tôi và Tống Phi Phi nhìn cậu ta như nhìn thằng ngốc: "Cảnh sát đến thì nói sao? Chúng ta tìm được xác kiểu gì? Với lại, tối nay tôi phải dùng xác Diệp Tiểu Lỗi để gọi hồn, kéo dài thời gian sẽ rất phiền."
Diệp Văn Huyên ngẩn ra, lắp bắp một hồi mới nói: "Vậy… vậy giờ gọi luôn?"
Tôi nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn một giờ sáng, canh Tý đã qua, chỉ có thể miễn cưỡng thử.
Tôi chạy đến xe, mở cốp, lục hết đồ ra. Cùng Tống Phi Phi nhanh chóng dựng một bàn gọi hồn đơn giản bên bờ sông.
Xác Diệp Tiểu Lỗi được đặt trên tấm vải vàng vẽ bát quái lớn, tôi lần lượt đặt bảy cây nến đã châm ở trán, ngực, đan điền, hai tay và gót chân cậu ta.
Gió sông lớn, lửa nến chập chờn, tưởng sắp tắt đến nơi thì lại leo lét cháy lên.
Tôi giơ cao chuông đồng, dặn ba người nhà họ Diệp khi tôi bắt đầu lắc chuông thì phải gọi tên Diệp Tiểu Lỗi thật to.
"Khụ khụ." Tôi hắng giọng chuẩn bị bắt đầu thì ở phía xa đèn pha chiếu tới, kèm theo tiếng còi — cảnh sát đến rồi.
Cửa xe mở ra, ba người đàn ông mặc cảnh phục bước xuống, một người lớn tuổi hơn, hai người còn lại trẻ hơn.
Tôi tức giận nhìn họ. Mỗi người mang đầy sát khí như vậy, tôi còn gọi hồn kiểu gì?
Tôi trừng Diệp Văn Huyên một cái: Tự gây họa thì tự đi mà giải quyết!
Diệp Văn Huyên cười khổ, bước lên bắt tay một cảnh sát trẻ.
"Lăng Duệ, cậu đến rồi."
Lăng Duệ nhìn xác dưới đất, ánh mắt trầm xuống, phất tay bảo đồng nghiệp tiến lên.
Tôi đưa tay cản lại, nghiêm nghị nói: "Không thể qua, sẽ làm kinh động đến linh hồn người chết."
"Cái gì?"
Lăng Duệ tức giận đảo mắt, đẩy tôi sang bên: "Văn Huyên, làm bạn bao năm rồi, tôi không biết cậu còn tin mấy trò phong kiến mê tín này đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!