Chương 15: Truy hồn cậu bé mất tích 6

Tôi đổ âm dương lộ vào bát một cách cẩn trọng, vừa chạm vào tàn tro bùa, một đám mây nhỏ hình nấm liền bốc lên trong bát.

Tôi mở lồng, giữ c.h.ặ. t đ.ầ. u mèo, đổ toàn bộ nước bùa vào miệng nó.

Sau khi mèo đen uống xong, thân thể nó bắt đầu phát ra ánh sáng trắng nhè nhẹ.

Tôi vui mừng lấy hồ lô ra, thả hồn Diệp Tiểu Lỗi ra ngoài — vừa thấy mèo đen, hồn lập tức bị hút vào, giống như bị hố đen nuốt chửng.

Vừa nhập hồn, mèo lập tức rú lên đau đớn, giọng nói sắc bén nhưng vẫn mang nét non nớt.

Diệp Văn Huyên mắt sáng rực: "Tiểu Lỗi! Là giọng Tiểu Lỗi!"

"Thành công rồi!"

Con mèo loạng choạng vài bước, lắc đầu mấy cái rồi mới đứng vững.

Sau khi ổn định, nó chỉ khẽ meo meo, đã khôi phục lại tiếng mèo bình thường.

Tôi nhìn con mèo bồn chồn đi qua đi lại, nheo mắt lại: "Đi thôi, Diệp Tiểu Lỗi có hai phần hồn còn ở trong thành phố."

Cả nhóm vội vã mang mèo lên xe, đi hơn hai tiếng đồng hồ theo chỉ dẫn của nó, đến một bệnh viện tư nhân vùng ngoại ô.

Đây là bệnh viện tư nhân tốt nhất ở địa phương, nghe nói có cả bác sĩ từ Hồng Kông và nước ngoài được mời về với giá cao.

Tống Phi Phi đứng trước cổng bệnh viện, kích động: "Má ơi! Đây là bệnh viện của cậu tôi! Ông ta dám bán n//ội t//ạng! Hôm nay tôi phải thanh lý môn hộ!"

"Chậc, hào môn!"

Tôi lắc đầu — đúng là phim truyền hình là thật. Nhìn dáng vẻ của cô nàng, chỉ thiếu nước lôi ông cậu ấy ra xử b.ắ. n tại chỗ.

Không hổ danh là bệnh viện tư nhân tốt nhất trong vùng, đã hai giờ sáng rồi mà bảo vệ vẫn nghiêm túc đứng gác.

Tống Phi Phi bấm còi hai cái, bảo vệ liền chạy lại như bay: "Xin mời mở cổng!"

"Ôi chà, Tống tiểu thư! Tôi mở ngay đây!"

Tống Phi Phi hếch cằm, hừ một tiếng, bộ dạng đúng kiểu thiên kim nhà giàu kiểu mẫu.

Xe chúng tôi chạy một mạch vào khu nội trú, mèo đen trong lòng càng lúc càng bồn chồn, móng vuốt không ngừng cào vào áo tôi.

Tôi thả nó xuống đất, nó nhảy lên rồi chạy thẳng về phía trước.

"Đuổi theo mau!"

Con mèo chạy tới một hành lang, đứng lại trước một cánh cửa, bắt đầu cào liên tục.

Tống Phi Phi nhìn thấy, sắc mặt trở nên khó coi: "Đây là phòng VIP cao cấp, không có hẹn thì không vào được."

Tôi thở dài với Lăng Duệ: "Nói trước nha, chuyện này tôi làm lần đầu đấy!"

Dứt lời, tôi lấy một tờ bùa dán lên ổ khoá: "Lâm binh đấu giả giai trận liệt tiền – Phá!"

Vừa dứt câu, cửa lập tức mở ra.

Mèo đen vọt vào như tên bắn, tôi theo sau ngay, Tống Phi Phi thì hét khẽ phía sau: "Mẹ kiếp! Sao lúc nãy cậu không dạy tôi chiêu đó! Cậu giấu nghề!"

Trong lúc chúng tôi còn ồn ào, mèo đen dừng lại trước một căn phòng bệnh.

Nhìn số phòng, Tống Phi Phi c.h.ế. t lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!