Lục Thanh Huyền kinh ngạc: "Sao nhà cô lại trồng cây lựu ở quanh mộ?"
Anh đi một vòng quanh những cây lựu, dừng lại trước một cây lớn nhất, vừa vỗ vừa sờ vừa ghé sát mặt vào xem xét.
Loay hoay một hồi, anh lấy ra một cái kìm từ trong túi vải.
Tôi đứng ngơ ngác một bên, cái túi vải của anh đúng là như Doraemon, cái gì cũng có.
Chỉ thấy Lục Thanh Huyền thao tác một hồi, nhổ ra khỏi thân cây 9 cái đinh lớn nhỏ.
Đinh có cái dài cái ngắn, cái dài nhất gần bằng bàn tay, cái ngắn nhất cũng dài bằng nửa ngón tay.
Lục Thanh Huyền nắm chặt những cái đinh trong tay, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Đây là cái gì? Sao trong cây lại có đinh?"
"Rễ cây lựu cực kỳ phát triển, theo năm tháng sẽ đ.â. m sâu vào huyệt mộ của âm trạch. Một khi trong huyệt mộ có rễ cây mọc, chứng tỏ người đã khuất không có nơi an nghỉ, hơn nữa còn bị rễ cây đ.â. m vào thân thể, vĩnh viễn không được đầu thai chuyển thế.
"Cô xem xung quanh đây, 7 cây lựu, trên thân cây đóng đinh, rễ cây thì đan chéo vào nhau bên dưới.
"Đây gọi là 'Thiên La Địa Võng Trận', có thể khiến cho vong hồn của người c.h.ế. t vĩnh viễn bị giam cầm trong trận pháp này, không thể đầu thai chuyển thế.
"Hơn nữa vong hồn ngày ngày đêm đêm phải chịu đựng nỗi đau thân thể bị cây đ.â. m xuyên, lâu dần sẽ hồn bay phách tán, biến mất hoàn toàn khỏi thế gian."
Tôi tái mét mặt đứng một bên, dùng sức nắm c.h.ặ. t t.a. y cố gắng giữ tỉnh táo:
"Cây này, là do bác cả tôi cho người trồng..."
Lục Thanh Huyền nói đối phương đã đổi mệnh cách của tôi, khiến cho bố mẹ tôi c.h.ế. t oan, chắc chắn không dám để hồn phách bố mẹ tôi xuống địa phủ cáo trạng, cho nên mới phong ấn họ trong huyệt mộ này, chờ họ hồn bay phách tán, tiêu vong hoàn toàn.
Khó trách, những năm gần đây nhà tôi ngày càng sa sút, nhà bác cả lại ngày càng giàu có, đổi nhà, mua xe, mở xưởng, chị họ cũng ra nước ngoài du học.
Không đúng, chị họ lớn hơn tôi hai tuổi, theo như Lục Thanh Huyền nói, người đổi mệnh cách của tôi, ngày sinh chỉ cách tôi một ngày.
Nhà bác cả chắc chắn là đồng phạm.
"Lục Thanh Huyền, tôi đi mượn cuốc của người trong thôn, chúng ta sẽ đào hết những cây này lên."
Lục Thanh Huyền giữ tôi lại, đưa cho tôi một tờ giấy ăn.
Tôi dùng mu bàn tay lau vội mặt, mới phát hiện trên mặt đã đầy nước mắt.
Sau khi bố mẹ mất, là bác cả và thím cả gánh vác trách nhiệm chăm sóc tôi, để tôi sống yên ổn nhà họ, cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học và đi làm ở Hàng Châu.
Bác cả và thím cả đối xử với tôi rất rất tốt, còn tốt hơn cả với chị họ.
Trong nhà có gì ngon, gì tốt đều nghĩ đến tôi đầu tiên, vì chuyện này mà chị họ thường xuyên giận dỗi với tôi, nói bố mẹ thiên vị.
Bác cả và thím cả tốt như vậy, người thân nhất của tôi, lại là đồng phạm g.i.ế. c hại bố mẹ tôi.
Trên thế giới này, tôi còn có thể tin ai?
"Đừng đánh rắn động cỏ, cây không thể chặt, tôi phải nghĩ cách dưỡng lại hồn phách của bố mẹ cô trước."
Lục Thanh Huyền an ủi vỗ vai tôi, rồi lấy ra một đống đồ từ trong túi, bắt đầu bố trí lại trận pháp.
Tôi ôm đầu gối ngồi một bên, gió trên núi hơi lạnh, nhưng lòng tôi còn lạnh hơn.
Lục Thanh Huyền nói muốn đổi mệnh cách của tôi, không chỉ cần bát tự, tóc và móng tay, mà còn cần cả vật yêu thích từ nhỏ đến lớn của tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!