Chương 43: Tướng Quân mang về một tử mẫu sát

Tương truyền rằng khi người phụ nữ nếu mang thai mà chết, lại vừa vặn được chôn ở nơi dưỡng thi địa, t.h. i t.h. ể không mục nát không hư hỏng, sẽ trở thành Tử Mẫu Sát cực kỳ lợi hại.

Tử Mẫu Sát c.h.ế. t oan, sát khí ngút trời, cứ ba ngày nhất định phải thấy máu.

Mà là quỷ sát, điều kiêng kỵ nhất chính là bị người khác nhìn thấu thân phận của mình. Nếu để Tô Thanh biết ta có thể nhìn thấu nàng ta, người c.h.ế. t đầu tiên chính là ta.

Nghĩ đến đây, ta hận không thể g.i.ế. c c.h.ế. t Dương Hạo Phong.

Mẹ kiếp, tìm tiểu thiếp thì thôi đi, lại còn tìm một con Tử Mẫu Sát làm tiểu thiếp!

"Khụ khụ, phu nhân?"

Dương Hạo Phong hắng giọng, cũng đánh thức ta đang sợ ngây người.

Ta đỡ lấy tay Tô Thanh, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc:

"Quỳ tạ ơn Tô cô nương đã cứu mạng, cứu tướng quân nhà ta, cũng chính là cứu cả Dương phủ chúng ta."

"Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, còn không mau dập đầu với Tô cô nương!"

Đám người theo sau ta lập tức ầm ầm quỳ rạp xuống đất.

Đám người đi theo Dương Hạo Phong đều ngớ người: "Dương huynh, tẩu phu nhân đây cũng quá hiền minh rồi đi!"

Một đám người thấy không có trò vui để xem, thất vọng bỏ đi, đồng thời vừa đi vừa khen ta. Họ không ngớt lời nói ta đại độ hiền thục, là điển phạm của một hiền thê.

Dương Hạo Phong hiển nhiên cũng rất bất ngờ: "Vân Hòa, nàng thật sự không tức giận sao?"

Thấy ta không nói gì, Dương Hạo Phong lại mặt dày mày dạn tiến lên nắm lấy tay ta:

"Ta biết ngay Vân Hòa là người rộng lượng nhất mà! Tô Thanh vào phủ, đều phải nhờ phu nhân dạy dỗ cả!"

"Vào, vào phủ?"

Đầu óc ta trống rỗng bị Dương Hạo Phong nắm tay dắt vào phủ, mới nhớ ra một câu trong sách đã viết.

Tử Mẫu Sát vào nhà, cả nhà không ai sống sót.

Ta đột ngột quay người lại, chỉ thấy Tô Thanh đã sớm vào phủ, giờ đang cúi đầu ngoan ngoãn đứng sau lưng ta.

Xong rồi, vào cửa rồi......

Gặp Tử Mẫu Sát, ba ngày thấy máu, bảy ngày khiêng quan.

Nữ tử c.h.ế. t thảm, nam tử c.h.ế. t bất đắc kỳ tử.

Chưa đầy một tháng, cả nhà đều vong.

Thấy sắc mặt ta không đúng, Dương Hạo Phong hắng giọng, nịnh nọt kéo kéo tay áo ta:

"Vân Hòa, đi thôi, chúng ta đến viện của nàng, nàng phân phó tiểu trù phòng chuẩn bị vài món ngon đi."

Ta không chút biểu cảm quay đầu nhìn Dương Hạo Phong, nhịn không được toàn thân lại run rẩy một chút.

Vừa rồi sự chú ý đều đặt hết lên người Tô Thanh kia rồi, căn bản không nhìn kỹ Dương Hạo Phong.

Ta dùng sức rút tay về, rồi quay người cào Dương Hạo Phong hai cái:

"Ăn ăn ăn! Ngươi còn mặt mũi mà ăn! Vừa rồi ở bên ngoài là nể mặt ngươi, ngươi còn thật sự tưởng bà đây ăn chay đấy à!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!