Tướng quân dẫn về một người phụ nữ đang mang thai.
Mọi người đều chờ xem trò cười của ta, nhưng ta lại tỏ ra rộng lượng, hiền thục đến mức vượt quá sự mong đợi của tất cả mọi người.
Thật ra, ta có một bí mật: ta có âm dương nhãn.
Ta biết người phụ nữ đó đã c.h.ế. t từ lâu, còn biến thành Tử Mẫu Sát.
Tử Mẫu Sát vào nhà, cả phủ không ai sống sót.
****
"Phu nhân, tướng quân đã về!"
"Ngài, ngài ấy còn dẫn về một người phụ nữ đang mang thai."
"Bộp!"
Ta tức giận đập mạnh cây trâm phượng đính đông châu trên đầu xuống đất, mặt mày méo xệch.
Ha, giỏi cho Dương Hạo Phong, mới thành thân ba năm, trong nhà đã nuôi ba phòng tiểu thiếp. Tưởng năm nay đi biên cương hắn sẽ an phận hơn chút, ai ngờ còn muốn mang một người phụ nữ về!
Thật đúng là mỗi năm một người, không năm nào chịu thua năm nào!
Nha hoàn Hồng Đậu cẩn thận nhặt cây trâm phượng trên đất lên, rồi lách mình trốn sang một bên, đến thở mạnh cũng không dám.
"Hồng Đậu, dẫn đường!"
Cha ta là thuộc hạ của công công (cha chồng) ta, cuộc hôn nhân này, thật ra là nhà ta trèo cao.
Nhưng công công bà bà (cha mẹ chồng) ta không hiểu vì sao, trong vô số thiên kim tiểu thư lại vừa mắt ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Triều đình coi trọng văn chương, khinh thường võ nghiệp, lại càng coi rẻ thương nhân.
Cha ta là một võ tướng, nương ta là nữ nhi của người giàu nhất Giang Nam. Tuy nhà ta giàu nứt đố đổ vách, nhưng những gia đình tử tế đến hỏi cưới không nhiều.
Từ khi ta gả vào Dương phủ, công công khoan hậu, bà bà yêu thương, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là, Dương Hạo Phong luôn thích nạp thiếp.
Nhưng trong giới vương công quý tộc, nạp thiếp thật sự là chuyện quá bình thường. Ta ngoài việc giận dỗi một chút, thật ra cũng không thể làm gì được hắn.
Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng ta tan đi một nửa.
Ừm, không đúng!
Liễu di nương vào phủ còn chưa được mấy tháng, tính ra, mới có nửa năm, Dương Hạo Phong đã lại mang một người phụ nữ về?
Sao có thể như vậy được?
Mỗi năm một người, là giới hạn cuối cùng của ta!
Ta ngẩng cao đầu, khí thế hung hăng xông ra cửa.
"Phu nhân, tướng quân thật sự dẫn về một con yêu tinh có thai sao?"
"Phì! Chưa cưới đã chửa, lén lút thông gian! Phu nhân, người không thể dễ dàng để con yêu tinh đó vào cửa!"
Liễu di nương không biết từ đâu nhảy ra. Nàng ta vặn vẹo eo đi theo sau lưng ta, tay còn không quên cầm quạt tròn quạt cho ta.
Trần di nương cũng từ sau một gốc cây lách ra, nàng ta ân cần đỡ lấy cánh tay ta:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!