Chương 41: Tôi tự đập bia mộ kêu oan

"Trương đại sư, ra đi."

Trương Vi Vi vỗ tay, quả nhiên từ góc tối, hai bóng người bước ra, chính là lão đạo sĩ và đồ đệ từng xuất hiện ở nghĩa địa lần trước.

"Trương Vi Vi! Đồ đàn bà độc ác! Tôi có lỗi gì với cô, c.h.ế. t rồi mà cô cũng không tha cho tôi?"

Tôi hét lớn với Trương Vi Vi.

"Ha ha ha, buồn cười c.h.ế. t mất, Tần Minh Châu, chẳng lẽ mày thật sự nghĩ là mày đối tốt với tao à?"

"Mày đừng tưởng tao không biết! Mày đóng học phí cho tao, mua quần áo, mua đồ ăn vặt cho tao, tất cả đều là vì coi thường tao!

"Dựa vào cái gì đều là người từ thôn ra, bố mẹ mày thì kiếm tiền mua biệt thự, bố mẹ tao thì phải làm công cả đời?

"Mẹ tao quét đường một tháng kiếm được bao nhiêu tiền, mày mua một cái áo là hết sạch, mày làm bạn với tao chẳng phải là dùng tao để tôn lên mày sao?

"Phì! Giả tạo! Ghê tởm! Mày dùng lòng tự trọng của tao để thỏa mãn sự phù phiếm của mình, không phải thật sự cho rằng mình rất lương thiện đấy chứ? Ha ha ha buồn cười c.h.ế. t mất!"

Em trai tôi ở bên cạnh tức đến muốn hộc máu:

"Trương Vi Vi, mày bị bệnh à! Chị tao c.h.ế. t là vì cứu mày đấy!"

Oán khí và bất mãn tích tụ cả đời của Trương Vi Vi dường như đều được giải phóng vào lúc này.

Cô ta quay người lại gào lên với em trai tôi:

"Đó là do cô ta ngu ngốc!! Tên trộm đó vốn dĩ không muốn g.i.ế. c người, chỉ là muốn chiếm chút tiện nghi thôi, nếu không phải cô ta xông ra đánh tên trộm đó, thì cô ta cũng không chết!

"Tao trốn về phòng là để tự bảo vệ mình, là cô ta chọc giận tên trộm, suýt chút nữa hại c.h.ế. t ca2 hai chúng tao!

"Nếu không phải tao trốn nhanh, tao cũng bị tên trộm c.h.é. m c.h.ế. t rồi! Đồ sao chổi! Suýt chút nữa hại c.h.ế. t tao, còn dám lớn tiếng nói là cứu tao?"

Em trai tôi tức đến không nói nên lời, giơ ngón tay chỉ vào bên kia "mày mày mày" cả buổi.

"Trương Vi Vi, nếu không có chị tao thì mày đã bị tên trộm đó xâm hại rồi!"

Trương Vi Vi trừng mắt nhìn về phía tôi, ánh mắt như tẩm độc:

"Phì! Bị xâm hại còn hơn là mất mạng, Tần Minh Châu đồ ngu ngốc tự cho mình là đúng! Lúc còn sống thì ngu ngốc c.h.ế. t đi được, c.h.ế. t rồi cũng vẫn ngu ngốc như vậy!

"Trương đại sư còn chờ gì nữa! Ra tay đi! Tôi muốn cô ta hồn bay phách tán! Vĩnh viễn không được siêu sinh!!!"

Lão đạo sĩ ra tay, thì ra nhà máy đã sớm bị ông ta bố trí trận pháp, chỉ thấy ông ta cắm một cây cờ xuống đất, nhiệt độ trong cả căn phòng đột nhiên tăng cao.

"Minh Hiên! Ra tay!"

Đúng lúc này, một đám người ùa vào từ cửa, kèm theo một mùi hôi thối nồng nặc.

"Bốp!"

Một vũng lớn phân được hắt lên cây cờ.

"A! Phất trần hàng yêu của tôi! Kiếm gỗ đào trăm năm của tôi! Tiền Ngũ Đế của tôi!"

Tiếng kêu thảm thiết của lão đạo sĩ vang lên trong phòng:

"Tôi liều mạng với các người!!!"

Một tay không thể chống lại bốn tay, mặc dù lão đạo sĩ có chút võ nghệ, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, người mà em trai tôi gọi đến lại toàn là đám thanh niên hai mươi mấy tuổi, thừa sức lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!