Tôi gượng cười: "Thật sự cảm ơn, nhưng tôi đang ăn kiêng, thật sự không thể ăn được."
Cô ta rõ ràng mất kiên nhẫn, "soạt" một cái đứng dậy, bóp mặt tôi một cái rồi xé một miếng bánh mì, thô bạo nhét vào miệng tôi.
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, tôi và Lục Thanh Huyền đều không kịp phản ứng.
Ngay cả Cố Hạo Trạch cũng sững người, rồi mới hoàn hồn kéo người phụ nữ kia ngồi xuống, lúng túng chữa cháy:
"Ha ha, A Lê nhà chúng tôi chỉ là quá nhiệt tình thôi, Chu Nhã Ninh cậu đừng để ý nha."
Lục Thanh Huyền mặt lạnh như tiền đứng phắt dậy, kéo tay tôi: "Chu Nhã Ninh, cô qua đây một chút, tôi có chuyện muốn nói."
Anh ta bước rất nhanh, cổ tay tôi bị kéo đến đau nhói.
Đi đến cửa nhà vệ sinh của toa tàu phía trước, anh ta đẩy tôi vào một cái.
"Má nó! Nhanh nhanh nhanh!"
Anh lấy ra một lá bùa vàng từ trong túi, hai tay kết ấn liên tục, lá bùa lập tức cháy lên.
Anh bóp mặt tôi, nhét lá bùa đang cháy vào miệng tôi.
Sáng nay tôi còn nghĩ, với cái số khổ thế này, cùng lắm là thảm thêm chút nữa thôi chứ gì?
Cho nên mới nói, đời người không được tùy tiện "flag".
Giờ đây, tôi đang trốn trong nhà vệ sinh của tàu cao tốc, ăn lá bùa đang cháy, cố gắng nôn con giáng trùng trong bụng ra.
Thật sự là má nó chứ!
Lá bùa vào miệng, tôi cảm nhận rõ trong cổ họng có thứ gì đó to lớn đang bò lên.
Cảm giác trơn trượt, dính dáp, chặn ngang cổ họng khiến tôi trợn trắng mắt, nghẹt thở đến phát cuồng.
Thấy thế, Lục Thanh Huyền vỗ mạnh một cái vào lưng tôi.
"Ọe!"
Một con cóc toàn thân màu lam rơi "bõm" xuống bồn cầu.
Con cóc lớn cỡ bàn tay, khắp người nổi lên những nốt đỏ li ti như bong bóng, đôi mắt lại là màu vàng óng, vừa sặc sỡ vừa quái dị.
Lục Thanh Huyền hành động cực nhanh, lấy từ trong n.g.ự. c ra một túi hạt màu trắng, bên ngoài in hai chữ "Muối ăn", lại còn là loại chưa thêm i
-ốt, thẳng tay đổ nguyên cả túi xuống.
Trên người con cóc trong bồn cầu bốc lên một làn khói đỏ, chỉ thấy nó giãy giụa vài cái, rất nhanh sau đó co rút lại thành một mảnh da cóc màu xanh lam.
Tôi hai tay siết lấy cổ họng mình, trợn tròn mắt nhìn mảnh da cóc kia nằm trong bồn cầu, toàn thân hoảng loạn.
Hai mươi mấy năm sống trên đời, tất cả tín ngưỡng tôi từng có vào khoảnh khắc này đều hoàn toàn sụp đổ.
Không phải nói sau khi lập quốc không còn chuyện yêu quái, hóa tinh nữa sao?
Chuyện mê tín phong kiến nặng nề như thế này... không có ai quản lý sao?
"Anh vừa rồi rắc cả một túi muối à?"
Lục Thanh Huyền vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ, gật đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!