Chương 39: Tôi tự đập bia mộ kêu oan

Em trai tôi sụt sịt lui lại: "Chị ơi, chị làm ma rồi sao vẫn vô dụng như vậy?"

Thằng nhóc c.h.ế. t tiệt này!!!

Một người một quỷ giao tiếp bằng máy tính, lại thành ra không hề có trở ngại.

Không phải nói khoa học kỹ thuật là động lực sản xuất hàng đầu sao, một ngón tay không viết được chữ, nhưng có thể gõ bàn phím gõ đến bay cả lên.

Khi nhìn thấy là Trương Vi Vi hại c.h.ế. t tôi, em trai tôi "vèo" một cái nhảy dựng lên từ trên mặt đất, ngọn lửa vốn đã tắt trên người nó bùng lên cao đến hai mét, suýt chút nữa lại thiêu đốt tôi một lần nữa.

"Má ơi! Bây giờ em đi g.i.ế. c cô ta!"

Nói xong nó xông ra khỏi cửa, bỏ lại màn hình máy tính và tôi ở phía sau mông.

"Thằng ngốc này! Idol, phải làm sao bây giờ?"

Tôi lo lắng đi theo sau lưng nó, nhưng không dám đưa tay ra chạm vào nó.

Lục Tinh Hà cũng vẻ mặt lo lắng, anh ấy buổi chiều bị thương rất nặng, còn chưa điều dưỡng xong, cũng không có cách nào ngăn cản em trai tôi.

Hai chúng tôi chỉ có thể bay lơ lửng sau lưng em trai tôi trừng mắt, suốt đường nhìn nó chạy vào khu nhà ở của Thẩm Tử Mặc.

"Trương Vi Vi, con đ ĩ kia mày ra đây cho tao!"

Em trai tôi đập cửa nhà Thẩm Tử Mặc vang trời, rất nhanh Thẩm Tử Mặc mở cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn em trai tôi.

"Minh Hiên, em nổi điên cái gì vậy?"

Trương Vi Vi vừa nghe thấy tiếng bước ra, em trai tôi hất tay Thẩm Tử Mặc ra, bồi cho cô ta một cái tát ngay lập tức.

Trương Vi Vi bị đánh cho lảo đảo, xoay người ngã xuống đất.

Cô ta ngồi trên mặt đất ôm mặt, không thể tin được nhìn em trai tôi:

"Minh Hiên, em đánh chị?"

Thẩm Tử Mặc ôm eo em trai tôi, nó vẫn điên cuồng giãy giụa ở đó:

"Má ơi Trương Vi Vi, trên đời này sao lại có loại phụ nữ ghê tởm như mày! Hại c.h.ế. t chị tao rồi còn giả vờ vô tội, còn cướp bạn trai của chị tao, bố mẹ tao còn chuẩn bị của hồi môn cho mày, mẹ mày, mày có mặt mũi nào sống trên đời này!

"Ông đây hôm nay nhất định phải đánh c.h.ế. t mày, báo thù cho chị tao!"

Tôi ở một bên sốt ruột dậm chân, lỗ vốn tôi cứ tưởng nó lớn rồi, không ngờ cái tính chó này là một chút cũng không thay đổi!

"Tần Minh Hiên, em bình tĩnh một chút!"

Thẩm Tử Mặc thấy Trương Vi Vi bị đánh, cũng rất tức giận, anh ta dùng sức đẩy em trai tôi ra, dang hai tay che chắn Trương Vi Vi ở phía sau.

"Có phải em đã tin vào lời nói nói vô căn cứ nào rồi không? Vi Vi là cô gái lương thiện nhất trên thế giới này, cô ấy tuyệt đối không thể làm hại Minh Châu!"

"Chính chị tôi tận miệng nói cho tôi biết! Hôm đó Trương Vi Vi bị kẻ trộm xâm hại, chị ấy mở cửa xông vào cứu Trương Vi Vi, kết quả Trương Vi Vi lại tự mình chạy vào phòng khóa trái cửa, chị tôi mới chết! Cô ta mới là hung thủ!!"

Thẩm Tử Mặc kinh ngạc nhìn em trai tôi, môi mấp máy hồi lâu, cuối cùng run rẩy thốt ra vài chữ:

"Anh không tin, không thể nào, đúng, Minh Châu đã c.h.ế. t rồi, làm sao cô ấy nói cho em biết được?"

Lúc này Trương Vi Vi cũng tỉnh táo lại, gào khóc với em trai tôi:

"Minh Hiên, em nghe ai nói bậy bạ vậy, đây là muốn oan c.h.ế. t chị sao!!! Minh Châu là bạn tốt nhất của chị, sao chị có thể hại c.h.ế. t cô ấy được? Minh Hiên, tại sao em lại thà tin người ngoài chứ không tin chị? Em như vậy khiến chị thật sự rất đau lòng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!