Bầu trời vừa mới quang đãng trong nháy mắt trở nên u ám mây mù, tôi điên cuồng va vào bức tường trong suốt kia, nhưng làm thế nào cũng không ra được.
Cảm giác tim đập nhanh càng lúc càng mạnh, trực giác mách bảo tôi, nếu đợi tiểu đạo sĩ bày xong trận, tôi và Lục Tinh Hà xong đời.
Đúng lúc này Lục Tinh Hà thoát khỏi đạo sĩ già, lao về phía tôi.
"Tần Minh Châu, anh dẫn em đi!"
Trong ý thức mơ hồ, Lục Tinh Hà cúi đầu hôn tôi.
Có một viên châu tiến vào miệng tôi, ấm áp thanh hương, ẩn chứa năng lượng vô tận.
Tôi có thể cảm thấy vết thương của mình hồi phục rất nhiều, trên người cũng không còn đau như vậy nữa.
Chúng tôi ra được rồi.
Khoảnh khắc môi chạm nhau, tấm bình chướng kia không còn tồn tại nữa.
Tôi và Lục Tinh Hà trốn trong một chiếc ô màu đen, anh ấy dường như cũng bị thương không nhỏ, môi tái nhợt, trên mặt thậm chí phủ đầy những đường vân nhỏ vụn, giống như một con búp bê sứ tinh xảo sắp vỡ tan.
"Minh Châu, em vận chuyển quỷ đan trong cơ thể ba vòng, có thể giúp em chữa thương."
Tôi làm theo lời Lục Tinh Hà, quả nhiên cảm thấy vết thương đã đỡ hơn rất nhiều.
"Được rồi, bây giờ trả quỷ đan lại cho anh."
Trả lại cho anh ấy? Trả bằng cách nào?
Vừa rồi tình huống khẩn cấp nên cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Tinh Hà ở ngay trước mắt, tôi không khỏi có chút choáng váng.
Tôi sắp hôn idol mà tôi đã mê mẩn suốt mười năm rồi sao?
Trời ạ!!!
Nằm mơ tôi cũng không dám làm như vậy, sợ bị fan cuồng mắng chết.
Nếu không phải thời cơ không đúng, tôi thật muốn ngửa mặt lên trời cười lớn ba tiếng.
Lục Tinh Hà nhìn sắc mặt thay đổi không ngừng của tôi, nhíu mày.
Một bàn tay mạnh mẽ ấn lên gáy tôi, dán môi tôi lên môi Lục Tinh Hà.
Quỷ đan lại trở về cơ thể Lục Tinh Hà.
Tôi cảm thấy mình giống như quả bóng xì hơi, trạng thái toàn thân tràn đầy sức mạnh vừa rồi biến mất ngay lập tức.
Tôi và Lục Tinh Hà ở trong ô đến tối, tôi đưa Lục Tinh Hà thẳng đến nhà tôi.
Bố mẹ dường như không có nhà, chỉ có em trai tôi ở trong phòng không biết đang nghịch gì.
Tôi và Lục Tinh Hà vừa vào phòng em trai tôi, đã bị chấn động.
Đêm hôm khuya khoắt nó cũng không bật đèn, căn phòng ngủ vốn sáng sủa, ấm áp bị nó biến thành giống như đạo tràng vậy.
Bên cửa sổ dựng một cây phướn chiêu hồn cao bằng người thật, trên bàn học đặt một tấm bài vị bằng gỗ của tôi, trước bài vị còn thắp ba nén hương.
Em trai tôi trải đầy những đồ vật của tôi khi còn sống lên giường:
Chiếc váy tôi thích nhất, chiếc vòng tay của tôi, cuốn sách tôi thích đọc nhất, còn chính giữa giường là một tấm áp phích khổng lồ của Lục Tinh Hà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!