Thẩm Tử Mặc vừa còn thâm tình lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó ngã ngửa ra sau, không đợi ai đến đỡ, tự mình lồm cồm bò dậy trốn sau lưng em trai tôi.
Em trai tôi dùng sức hất anh ta ra, xông lên ôm lấy bia mộ của tôi:
"Chị, có phải là chị không, tại sao chị không đến thăm chúng em? Chị có biết chúng em nhớ chị đến mức nào không?"
Bố mẹ tôi cũng nhào tới, sờ vào ảnh của tôi, bắt đầu gào khóc:
"Niệu Niệu, con có oan khuất gì sao? Con nói với bố mẹ đi, con bé con ác độc này, đi bao nhiêu năm rồi, đến một giấc mơ cũng không báo cho chúng ta ~"
Thẩm Tử Mặc ôm Trương Vi Vi run lẩy bẩy, bố mẹ tôi và em trai ôm bia mộ của tôi khóc rống.
Hiện trường hỗn loạn một mảnh, tôi đứng một bên, sốt ruột dậm chân.
"Tinh Hà ca ca, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Lục Tinh Hà dang rộng hai tay, tạo dáng rất bảnh bao.
Đúng lúc này, mây đen trên trời đột nhiên tan đi, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu xuống, bao phủ nghĩa trang trong ánh vàng.
"Minh Châu, chạy mau!"
Lục Tinh Hà kéo tay tôi bay về phía cây hòe sau bia mộ, cả hai trốn dưới bóng cây thở phào nhẹ nhõm.
Quỷ không thể gặp ánh nắng mặt trời, đặc biệt là ánh nắng giữa trưa như thế này, chí dương chí cương, có thể thiêu đốt, hóa chúng tôi thành tro bụi.
"Anh có thể đi lại tự do rồi, vẫn không thể phơi nắng sao?"
Lục Tinh Hà gật đầu:
"Bây giờ anh cũng chỉ có thể ra ngoài sau 4 giờ chiều, bị phơi nắng thì không đến mức tan thành mây khói như các em, nhưng cũng sẽ bị thương rất nặng."
Nghĩa trang lúc này đã yên tĩnh trở lại, bố mẹ tôi vẫn còn nức nở khe khẽ, Trương Vi Vi và Thẩm Tử Mặc ở bên cạnh an ủi.
"Bác trai bác gái, cháu cũng rất mong được gặp Minh Châu, nhưng chúng ta phải tin vào khoa học."
"Đây là có người dùng mộ của Minh Châu để giăng bẫy, muốn lừa tiền, muốn cho Minh Châu c.h.ế. t cũng không được yên."
"Chúng ta nhất định phải tìm ra kẻ xấu này, không thể để Minh Châu c.h.ế. t rồi mà còn bị người ta bắt nạt."
Bố mẹ tôi rõ ràng là do dự, tuy mê tín, nhưng chuyện gặp ma quỷ này thực sự quá huyền hoặc.
Họ cũng lo lắng, đây có phải lại là một vụ lừa đảo khác không.
Gia đình tôi có điều kiện, chỉ riêng nhà thôi đã có bảy tám căn, còn có nhà xưởng và một số cửa hàng.
Khi tôi vừa mới chết, rất nhiều pháp sư dân gian tìm đến nói có thể cho người nhà tôi gặp tôi một lần, kết quả không ngoài dự đoán đều là lừa đảo.
Em trai tôi không biết nghĩ đến điều gì, chạy về phía phòng bảo vệ của nghĩa trang, một lúc sau cầm ba nén hương chạy lại.
Chạy dưới trời nắng, mặt nó đầy mồ hôi.
Nó run rẩy cắm hương vào lư hương trước mộ tôi, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Chị, nếu chị có thể nhìn thấy chúng em, chị hãy lên tiếng đi, em biết là chị, chắc chắn là chị."
Hương cháy lên, tỏa ra một mùi đàn hương dễ chịu, tôi hơi đói.
Lục Tinh Hà vung tay lên, ba nén hương đồng loạt gãy làm đôi, như bị d.a. o chém.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!