Chương 3: Có người mượn mệnh tôi 3

Khi nghe Cố Hạo Trạch nói là mang bạn gái về nhà gặp bố mẹ, tôi và Lục Thanh Huyền không nhịn được nhìn nhau.

Tình yêu đích thực, quả nhiên là tình yêu đích thực.

Cô gái này tuy rằng trông có hơi khó miêu tả bằng một lời, nhưng phúc khí thật tốt.

Lục Thanh Huyền nháy mắt với tôi: "Chúng ta đi mua chai nước nhé."

Nói xong, anh ta liền kéo tôi đi đến một toa khác.

Lục Thanh Huyền căng thẳng nhìn xung quanh, đảm bảo Cố Hạo Trạch và họ không đi theo, mới ghé sát tai tôi, nhỏ giọng nói:

"Bạn học của cô bị hạ giáng đầu rồi, chúng ta phải cứu anh ấy."

Tôi không đồng ý trừng mắt nhìn anh ta:

"Thanh Huyền đạo trưởng, anh là người xuất gia sao có thể trông mặt mà bắt hình dong?

"Cô gái kia tuy rằng không xinh đẹp, nhưng nhỡ người ta đặc biệt có nội hàm thì sao?"

Lục Thanh Huyền vỗ trán một cái: "Vô lượng thiên Tôn, tiểu đạo nói hạ giáng đầu, là thật sự hạ giáng đầu, bạn học của cô bị người ta hạ đào hoa giáng."

Theo như Lục Thanh Huyền nói, đào hoa giáng là một loại tà thuật giáng ác độc nhất trong trùng giáng.

Người hạ giáng sẽ đưa giáng trùng nhập vào cơ thể người bị hạ giáng, giáng trùng của "đào hoa giáng" trong suốt màu hồng phấn, thích cư trú trong não người, từ từ ăn mòn và kiểm soát bộ não.

Chưa đến một năm, người bị hạ giáng sẽ trở thành một cái xác không hồn, hoàn toàn nghe lệnh và phục tùng người hạ giáng.

Sau hai năm, do não bị ăn sạch, người bị hạ giáng sẽ chết.

Tôi là sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy thuộc trường 985 danh tiếng, anh ta lại nói với tôi mấy chuyện này?

Tôi đảo mắt:

"Anh thấy tôi giống đào hoa giáng không?"

Lục Thanh Huyền lo lắng nhìn tôi:

"Giáng đầu sư tâm địa độc ác, lòng dạ hiểm sâu, đặc biệt là người hạ đào hoa giáng, đối với giáng nhân của mình sẽ có d ục vọng chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ.

"Vừa rồi bạn học của cô mới cười với cô một cái, giáng đầu sư kia đã ghi hận trong lòng rồi, lát nữa cô phải cẩn thận, chắc chắn cô ta sẽ tìm mọi cách đưa đồ ăn cho cô, cô ngàn vạn lần đừng nhận."

Ánh mắt của Lục Thanh Huyền vừa lo lắng, lại vừa chân thành đến mức khó tin.

Nhìn đôi mắt đen nhánh ấy, tôi không khỏi tin ba phần.

Không thể nào?

Thế kỷ 21 rồi mà còn có chuyện hoang đường thế này sao?

Nếu chuyện hạ giáng là thật, vậy chẳng phải chứng tỏ việc tôi bị đổi mệnh cách đây bao nhiêu năm cũng là thật à?

Vậy nên cái c.h.ế. t của bố mẹ tôi... không phải là tai nạn, mà là có người đứng sau giở trò?!

Trong toa tàu mở điều hòa, nhiệt độ rất thấp, nhưng lưng tôi lại không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Theo như lời Lục Thanh Huyền nói, người hạ giáng còn từng ra tay với mộ tổ nhà tôi. Nghĩ đến việc mình bị người khác rình rập, hãm hại suốt hơn hai mươi năm qua, tôi siết chặt nắm đấm.

Mẹ kiếp!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!