"Đúng là người! Quả nhiên là người! Chiều nay khi nhìn thấy người con đã cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không dám nghĩ đến điều này, tiền bối, người lại là tiền bối còn sống!"
Lục Thanh Huyền xông đến trước mặt ta, quỳ xuống đất ôm lấy cẳng chân ta, khóc ròng ròng.
Đứa đệ tử này không biết là đời cháu thứ mấy của đệ tử ta nữa, hình như có vẻ không bình thường lắm.
Khóc một lúc, cảm xúc kích động của Lục Thanh Huyền cuối cùng cũng dịu xuống, cậu ta ngượng ngùng lau khóe mắt đỏ hoe, đưa điện thoại của mình cho ta.
"Tiền bối, con đã nhìn thấy bức họa của người, từ nhỏ đã nhìn thấy, nó được treo ở đại điện của chúng con."
Ta cầm lấy điện thoại, nhìn thấy một bức họa quen thuộc.
Người phụ nữ trong tranh áo trắng bay phấp phới, khí chất thoát tục, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa tiên bay lên trời.
Đây là bức tranh do đệ tử Thẩm Tinh Niên vẽ cho ta, lúc đó ta muốn về nhà trước khi bế quan, liền bảo hắn dùng vải dệt từ tơ vàng để vẽ một bức tranh, có thể bảo tồn vạn năm không hỏng.
Lúc đó ta còn thắc mắc, đã cho nó nhiều tơ vàng như vậy sao lại không còn một chút nào, hoá ra là nó lại lén lút giữ lại một bức.
"Tiền bối, con có thể đi theo người không? Con muốn đi theo người hàng yêu trừ ma!"
Ta nghĩ một lát, bên cạnh có thêm người rót trà dâng nước, cũng không tệ.
"Chuyện của ta, không cần thông báo cho sư môn của con, tạm thời giữ bí mật đi."
Sáng hôm sau, Trương Bưu quả nhiên mang theo một cái chum lớn và mấy bao gạo nếp đến.
Ta giao việc giải độc cho Lục Thanh Huyền, bản thân thì thảnh thơi.
Không lâu sau, mẹ của Trương Hiểu Hà dẫn theo một cô gái đang khóc lóc cũng đến.
"Ôi huhu, mẹ, con không muốn đổi tên, ôi huhu, chú út, sao chú lại ở đây? Còn ngồi xổm trong chum gạo nữa?"
Mẹ của Trương Hiểu Hà đã hoàn toàn bị những con quỷ dữ đó làm cho phát điên, khí thế kiêu ngạo cũng không còn nữa.
"Phịch!"
Bà ta quỳ sụp xuống đất, liên tục dập đầu lạy ta hai cái, nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Đại sư, là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, cầu xin ngài tha cho tôi!"
"Đổi tên chưa?"
"A!"
Cô gái trẻ hét lên một tiếng chói tai, đôi mắt nhỏ bé lóe lên ánh sáng điên loạn.
"Tôi không muốn tên là Trương Nhị Cẩu! Tôi thà c.h.ế. t chứ không chấp nhận tên Trương Nhị Cẩu đâu!"
Lục Thanh Huyền gật đầu, cậu ấy đã sớm hỏi Thẩm Tử Nghiên về đầu đuôi câu chuyện, cũng biết tại sao ta lại ra tay với phàm nhân.
"Sư tôn, con gái mà tên là Trương Nhị Cẩu thì tàn nhẫn quá ạ."
Ta liếc nhìn cậu ấy một cách hờ hững.
"Có thể gọi là Trương Lư Đản, Trương Phân Cầu, Trương Cẩu Thặng, chúng ta phải cho người ta cơ hội lựa chọn chứ!"
Ta gật đầu, nhận lấy quả quýt đã bóc sẵn từ tay Lục Thanh Huyền.
"Nghe thấy chưa? Chọn một cái đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!