Chương 25: Huyền Môn lão tổ tông 3

"Nhưng thực ra cái chân đó, là do nó tự ngã khi đuổi đánh Tử Mặc, vì chuyện này nhà chúng ta còn phải bồi thường 5 vạn tệ tiền thuốc men."

"Nhà họ Trương nói, nếu con dám đến trường tìm Trương Hiểu Hà, họ sẽ kiện Tử Mặc ra tòa, bắt nó phải ngồi tù."

Ta không nói nên lời nhìn Thẩm Lỗi.

"Rồi các người vì thế mà bị dọa sợ sao?"

Thẩm Lỗi mắt đỏ hoe, môi run rẩy vài cái, rồi nghẹn ngào nói: "Gia đình họ Trương có điều kiện tốt, quen biết nhiều người. Trường học thiên vị nhà họ Trương, từ khi Tử Nghiên đi tìm Trương Hiểu Hà, không những Tử Mặc bị người khác bắt nạt, mà cả sạp hàng của con cũng bị đập phá mấy lần."

"Con, con thực sự không còn cách nào khác, chúng con cũng phải sống sót chứ!"

Thẩm Lỗi nói xong liền ngồi thụp xuống đất, vùi mặt vào tay, khóc nức nở.

Cái người vô dụng như vậy, thật sự là hậu duệ của nhà họ Thẩm ta sao?

"Thẩm Lỗi, ông đâu rồi?!"

Cửa sân nhỏ lại bị đẩy ra, bước vào là một phụ nữ trung niên thân hình mập mạp nhưng ăn mặc sang trọng, lông mày xếch, mắt hạt đậu, nhìn là biết khó chung đụng.

"Các người đều ở đây à, vậy tôi nói thẳng luôn."

Người phụ nữ trung niên khinh bỉ liếc chúng ta một cái, rồi khạc một bãi nước bọt xuống đất.

"Hiểu Hà nhà tôi nói, nó không thích người ta gọi nó là 'Thẩm Tử Nghiên', ngày mai ông dẫn con gái ông đi đổi tên đi, cứ gọi là Thẩm Hiểu Hà là được."

Thẩm Tử Nghiên kéo tay áo ta.

"Bà Tổ Cô, đây là mẹ của Trương Hiểu Hà."

Ta nhướng mày, đây có phải là: Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn xông vào?

"Cái tên Trương Hiểu Hà cũng không hay, sau này cứ gọi là Trương Nhị Cẩu đi."

Người phụ nữ trung niên sững sờ một chút, sau đó liền như một con ch. ó điên bị cắn bắt đầu gào thét.

"Mẹ nó chứ! Đồ vô liêm sỉ!"

Tiếng kêu chói tai đột ngột dừng lại, người phụ nữ vẫn chống nạnh nhảy cẫng lên, nhưng cảnh tượng lại như bị ai đó bấm nút tắt tiếng, trông giống như một vở kịch câm hài hước.

Thẩm Tử Nghiên kinh ngạc trợn tròn mắt, miệng hơi hé, trông giống hệt một con capy bara.

"Bà Tổ Cô, bà ấy bị làm sao vậy?"

Ta nháy mắt với cô bé.

"Cấm ngôn thuật của Lam thị, muốn học không?"

Mẹ của Trương Hiểu Hà chửi rủa một lúc, nhận ra điều bất thường liền kinh hãi bịt miệng lại.

Bà ta cố gắng hét vài tiếng, nhưng vẫn im lặng như tờ.

Ta lướt ngón tay nhanh chóng kết một ấn pháp, đưa một luồng sáng vào cơ thể bà ta.

"Đi đi!"

"Nếu sau này còn muốn ngủ ngon, thì hãy đưa Trương Hiểu Hà đến đây tìm ta."

"Nhớ kỹ, tên nhất định phải đổi thành Trương Nhị Cẩu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!