Trước mặt là ác quỷ, rắn độc, sau lưng là Hứa Tư Ninh, Chu Uyển Ninh.
Tôi không kìm được nuốt nước bọt.
Lần này xong thật rồi.
Phòng khách lại chìm vào hỗn loạn.
Hứa Vị Ương và mẹ cô ấy la hét chạy vòng quanh, bố Hứa đi theo sau cố gắng bảo vệ họ.
Hứa Hạo Trạch đã nhanh chóng cắn nát ngón giữa của mình, đang vật lộn với một con ác quỷ.
Tôi xông về phía Chu Uyển Ninh, bắt giặc phải bắt vua trước.
Chỉ cần hạ được bà ta, chúng tôi mới có cơ hội.
10 phút sau, Chu Uyển Ninh và Hứa Tư Ninh ung dung ngồi trên ghế sofa.
Chúng tôi đều bị trói lại, quỳ thành hàng trong phòng khách.
Hứa Tư Ninh đi về phía tôi, "chát chát" hai cái tát vào mặt tôi.
Mặt tôi sưng vù ngay lập tức.
"Con tiện nhân! Dám phá chuyện tốt của tao!"
"Cô không được đụng vào cô ấy!"
Hứa Hạo Trạch điên cuồng giãy giụa bên cạnh tôi, tôi nhìn anh ta không nói nên lời.
Anh hai à, người ta đánh xong hết rồi, giãy cái đếch gì nữa.
"Tu Viễn, em yêu anh nhiều như vậy, tại sao anh lại chia tay em?"
"Kẻ bạc tình, phải chịu trừng phạt đó nha~"
Chu Uyển Ninh cười duyên một tiếng, rồi dùng ngón tay chỉ vào mẹ Hứa và Hứa Vị Ương.
"Giết ai trước đây nhỉ, oẳn tù tì, đứa nào bị chỉ là chết~"
"Ôi chao, Tu Viễn, là con gái bảo bối của anh đó nha~"
"Lát nữa tóc bạc đưa tiễn tóc xanh rồi, anh có vui không?"
Mặt Hứa Vị Ương tái mét, nước mắt lã chã rơi xuống.
Bố Hứa càng trợn mắt căm phẫn, điên cuồng muốn đứng dậy, nhưng bị Hứa Tư Ninh ấn ngã xuống đất.
Lòng tôi cũng bốc hỏa, một luồng khí nghẹn lại trong lồ ng ngực, muốn nhảy dựng lên tát cho Chu Uyển Ninh mấy cái.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói trong trẻo vui vẻ:
"Sư muội, bọn anh đến rồi đây, gặp sư huynh có vui không!"
"Mẹ nó! Đông người quá!"
Ở cổng chính, sư huynh Thanh Huyền và sư phụ lần lượt đi vào.
Sư huynh vẫn ồn ào như vậy, nhưng tôi chưa bao giờ thấy sư huynh đẹp trai đến thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!