Chương 2: Có người mượn mệnh tôi 2

Tôi ngồi đối diện anh ta, mặt đầy ngơ ngác.

Đạo sĩ trẻ này diễn kịch giỏi thật.

"Cô gái, cô bị người ta trộm mệnh cách rồi."

Cái gì cơ?

Mệnh cách còn có thể bị trộm?

Thấy tôi không tin anh ta, đạo sĩ trẻ sốt ruột:

"Cô vốn là đại phú đại quý, lục thân đầy đủ, hôn nhân viên mãn, mệnh tạo thượng đẳng, nhưng có người ghen tị với mệnh của cô, đã đổi mệnh của cô đi.

"Theo như tôi tính toán, bát tự của cô lùi lại một ngày, chính là bố mẹ mất sớm, phu cung bị xung, trong mệnh không có tài, mệnh tạo hạ đẳng, cô đây là bị người ta đổi mệnh rồi!"

Rất hoang đường, tôi nghiêm túc nhìn anh ta:

"Đạo trưởng trẻ tuổi, tôi thật sự không có tiền, không giấu gì anh, hôm nay tôi vốn định đi nhảy lầu, 200 tệ trong ví điện tử là tiền cuối cùng của tôi rồi.

"Cho nên, anh muốn lừa tiền, thì đổi người đi."

Đạo sĩ trẻ tức giận nhìn tôi, hai con mắt đen láy trừng to: "Cô không tin tôi?"

Ai mà tin được?

"Bát tự của cô bị đổi, bố mẹ mất sớm, mồ mả tổ tiên chắc chắn có vấn đề.

"Cô dẫn tôi đến mộ bố mẹ cô xem trước đi."

Nhắc đến bố mẹ, hốc mắt tôi bỗng đỏ hoe.

Năm xảy ra tai nạn xe cộ, bố tôi c.h.ế. t ngay tại chỗ, mẹ tôi thì vẫn còn thoi thóp.

Khi tôi đến bệnh viện, bà đã ra khỏi phòng phẫu thuật, rõ ràng đã dùng rất nhiều thuốc gây mê, nhưng không hiểu sao vẫn có thể mở mắt ra.

"Ninh Ninh, bố mẹ sắp đi rồi, con phải hứa với mẹ, phải sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt."

Tôi kiên trì đến năm 27 tuổi, thật sự không thể kiên trì được nữa, xuống dưới âm phủ, bố mẹ nhìn thấy tôi chắc chắn sẽ rất thất vọng.

Tôi thật sự đã lâu không đến thăm bố mẹ rồi, trước khi đi cũng nên đến thăm họ.

Tôi dùng ánh mắt tuy tôi biết anh lừa người nhưng tôi không vạch trần anh nhìn đạo sĩ trẻ, chọc anh ta tức đến phát cáu.

"Tôi tên là Lục Thanh Huyền, không biết phải xưng hô với cô thế nào?"

"Tôi tên là Chu Nhã Ninh."

"Việc không nên chậm trễ, chúng ta đi ngay thôi."

Bố mẹ tôi chôn ở quê, một thị trấn Giang Nam phong cảnh tú lệ.

Tôi thậm chí còn không có tiền mua vé tàu cao tốc, là Lục Thanh Huyền trả tiền.

Điều này khiến tôi càng bất an hơn, cứ liều lĩnh đi cùng một người đàn ông xa lạ như vậy, chờ đợi tôi có phải là bị cắt thận?

Ngoài thận ra, trên người tôi chẳng còn gì đáng giá cả.

Lục Thanh Huyền nhìn ra sự bất an của tôi, gửi ảnh chứng minh thư của anh ta cho tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!