Nếu mãi không ai tìm thấy tôi, liệu tôi có c.h.ế. t đói trong cái hang núi này không?
Bên cạnh tảng đá lớn đổ sập có một mùi thuốc s.ú.n. g nồng nặc.
Chắc là đợi tôi chạy vào sâu trong hang động, có người đã đốt thuốc nổ làm sập cửa hang.
Người này là ai, có phải là người vừa đuổi theo tôi không?
Là Thanh Vũ!
Chính cô ta đã lừa tôi đến cái hang mỏ chu sa này!
Tôi vừa kinh ngạc vừa tức giận, không hiểu nổi mình và cô ta không thù không oán, tại sao lại muốn hại tôi như vậy.
Cô ta rốt cuộc là ai?
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, thật sự không nhịn được, ôm mặt vùi đầu khóc lớn.
Tất cả những sợ hãi, căng thẳng và tuyệt vọng của ngày hôm nay dường như đều trào ra theo nước mắt.
Khóc một lúc, tôi cảm thấy trong lòng mình không còn khó chịu nữa.
Dù sao, tôi vẫn còn sống.
Còn sống, là còn hy vọng.
Tôi nắm chặt lưỡi liềm, tiếp tục đi về phía sâu trong hang động.
Ở đây có lẽ có một lối ra khác thì sao?
Tôi cầm đèn pin, vừa lau nước mắt vừa tiến về phía trước.
Con người ở trong không gian kín, rất dễ mất cảm giác về thời gian.
Tôi không biết mình đã đi bao lâu, hai chân tê dại, lòng bàn chân âm ỉ đau.
Ánh sáng đèn pin ngày càng yếu.
Tôi thật sự không đi nổi nữa.
Tôi ngồi phịch xuống đất, dựa vào vách hang thiếp đi.
Tôi bị đói đánh thức.
Bụng phát ra từng tràng kêu liên hồi.
Đèn pin đã tắt ngóm từ lâu, trong hang tối đen như mực, không thấy gì.
Tôi đưa tay sờ soạng xung quanh, sau khi chạm vào một vật tròn tròn, tôi lại bật đèn lên.
"Tách!"
Trong hang bừng lên một luồng sáng mạnh.
Tôi nheo mắt lại, đầu óc trống rỗng.
Tôi nhớ đèn pin đã hết pin rồi, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đây không phải là cái đèn pin cũ kỹ của tôi nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!