Trình Hiên đứng thẳng người, vô cùng thất vọng trừng mắt nhìn tôi:
"Trì Thanh Di, anh cảnh cáo em một cách nghiêm túc.
"Đừng đem ông nội của anh ra làm trò đùa nữa."
Trình Hiên mặt mày đen sì bỏ đi.
Tôi ngồi trên ghế, trong đầu như bị ai đó nhét vào một đống hồ.
Anh ta có ý gì?
Vừa nãy rõ ràng anh ta cũng nhìn thấy mà!
Nhưng tại sao anh ta lại không thừa nhận chứ?!
Chẳng lẽ tất cả những chuyện vừa xảy ra, đều là do tôi tự huyễn hoặc ra?
Sự thất thần của tôi đã gây chú ý cho thất thúc công.
Ông còn tưởng chúng tôi cãi nhau, đặc biệt rót cho tôi một cốc nước ấm.
"Cháu dâu Tiểu Hiên, cháu là con gái thành phố lớn, đến cái vùng núi hẻo lánh này ở, không quen nhỉ?"
Tôi ngơ ngác nhận lấy cốc nước.
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến tôi tỉnh táo hơn vài phần.
Tôi ngẩng đầu không dấu vết đánh giá thất thúc công.
"Thất thúc công, nghe Trình Hiên nói, khu đất của ông nội là do ông chọn ạ?"
Nói đến đây, mắt thất thúc công sáng lên.
Thất thúc công là sinh viên đại học.
Vào cái thời đó, sinh viên đại học rất hiếm có.
Ông khác với những người già trong làng, thích học hỏi, cũng theo kịp những điều mới mẻ.
Ông cũng là người đầu tiên trong làng dùng điện thoại thông minh.
Thất thúc công lấy điện thoại ra, vẻ mặt đắc ý:
"Ta quen một vị đại sư trên mạng, xuất thân chính tông đạo sĩ Mao Sơn, rất lợi hại.
"Khu đất này là do cô ấy chỉ dẫn ta tìm được đấy.
"Chín ngọn núi bao quanh, còn gọi là Cửu Long Củng Châu.
"Khu mộ này à, có thể khiến con cháu đại phú đại quý, là một mảnh đất phong thủy bảo địa hiếm có đấy!"
Tôi nhìn vào điện thoại, cảm giác như bị ai đó đánh mạnh vào đầu.
Người đăng bài viết này là "Bà Nội Thanh Vũ của ngươi".
Cửu Long Củng Châu, Cửu Âm Tụ Sát.
Rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!