Một buổi sáng gần giống như mọi buổi sáng.
Ông mặt trời vẫn còn lười biếng chưa muốn tỉnh giấc, vậy nên những chú chim nhỏ quanh nhà cũng chỉ dám khe khẽ líu lo, đón chào ngày mới..
Những giọt sương đọng lại từ tối qua như còn vương vấn cỏ, vẫn nằm yên vị dù biết một khi mặt trời lên đỉnh, mình sẽ biến thành hơi nước hư vô..
Mọi thứ chung quanh như lập lại chính mình, chỉ có cuộc sống của một người, vì một người mà thay đổi. Một người khách
-cũng
-không
-phải khách, quen
-cũng
-không
-phải
-quen, bạn cũ cũng không phải, mới lại càng không thể, giữ không được, mà đuổi thì lại.. không đành.
Hm. Nhưng người không mời mà đến đó cũng không dễ chịu gì. Vì lạ nơi ở, cộng thêm chiếc ghế mây cứng nhắc nên cả đêm cứ chập chờn xoay người, làm chiếc ghế mây dài lâu lâu lại khẽ kêu lên tiếng động răn rắc.... nghe vậy lại khiến người còn lại không thể nào thanh thản chìm vào giấc ngủ.
Thành ra cả một đêm, một người nằm khó chịu nên chóc chóc lại xoay người, và người còn lại thì cũng nằm... lẳng lặng lắng nghe người kia trở mình.
Đến gần sáng Thanh Hà mới có thể chợp mắt, nhưng chỉ một thoáng thôi, thì "giấc mộng lành" lại vỡ toang bởi tiếng kêu thất thanh.
- Áhhhhh Hà ơi! Hà ơi Hà!
Tiếng kêu này rất quen. Hình như đã lâu rồi cô không được nghe... À không, bình thường tiếng kêu của người này chỉ có phần lười biếng như còn ngái ngủ, chứ không hoảng sợ như bây giờ.
Cô thật sự rất mệt, nếu đây chỉ là ác mộng thì xin ông trời hay buông tha cho cô. Cô thật sự chỉ muốn ngủ thêm một chút nữa.. cả ngày hôm qua người kia đã hành hạ cô mệt muốn chết rồi.
- Hà ơi! Cứu chị! Hà ới!!!!!!!!!!
Lại kêu nữa! à... không, tiếng la này quá thật, vậy không phải là mơ rồi. Thanh Hà chợt mở mắt khi lại nghe tiếng la gần như thất thanh đó. Cô bật khỏi giường, vội vàng mang dép rồi chạy nhanh ra ban công...
Cảnh tượng trước mắt quả thật giống như đang mơ.
Căn nhà được bao bộc bằng một khung hàng rào bằng gỗ rừng cao và rộng, ngăn cách hẳn với thế giới bên ngoài. Tấm hàng rào bao bộc một mảnh sân rộng, đủ cho Bà Kim có có một khu vườn nhỏ, một chuồn bò, chuồn gà, và cả một nhà kho. Ở giữ hàng rào là cánh cửa ra vào chính.
Phía dưới sân cỏ trước nhà là Thanh Hằng. Nói chính xác hơn là Thanh Hằng đang ba chân bốn cẳng chạy đằng trước, theo sát phía sau là một chú bò sữa.
Chú bò sữa có vẻ rất hung hăng, vừa đuổi theo Thanh Hằng, vừa phát ra những tiếng gầm gừ dữ tợn. Thanh Hằng thì có vẻ sắp không chịu nỗi nữa, đầu đỗ mồ hôi nhễ nhại, nhưng cái miệng vẫn không ngừng la hét kêu cứu.
- Thanh Hằng! – Thanh Hà bất giác kêu lên, sáng sớm nhìn thấy cảnh tượng này, cả trái tim cũng sắp rớt ra khỏi lòng ngực.
Thanh Hằng nghe được tiếng cô thì mừng rỡ. Hai tay đưa lên trời, quơ quào, gây sự chú ý.
- Hà! H..à! Chị..! –
Không để Thanh Hằng có cơ hội giải thích, Thanh Hà đã chạy nhanh xuống nhà. Lần này thì cô quên mất phải mang giầy, cứ mang đôi dép trong nhà mà lao thẳng ra cửa.
Thanh Hằng thấy cô chạy ra thì vừa mừng rỡ, nhưng ngay lúc này thì lại thấy hối hận vô cùng.
Hình như chú bò vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của cô. Trong đôi mắt đen nhánh kia chỉ có một ngọn lửa hừng hực, muốn thiêu đốt chết con người ốm nhom đang ghét chạy trước mặt mình.
Thanh Hà nhìn thấy chị đã gần như kiệt sức, cô nhân cơ hội này nhìn chung quanh rồi chọn cho mình một cục đá vừa đủ sức của mình. Rồi cô hét lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!