Chương 7: (Vô Đề)

Edit: Sắc team

Beta: BRANDY

Trong lúc nhất thời Nghênh Thần không hiểu được những lời này của Lệ Khôn có ý gì.

Giọng nói đều đều, ngữ điệu quá bình tĩnh, không thấy có một chút dao động cảm xúc nào.

Trong lòng Nghênh Thần trầm xuống.

Lệ Khôn ngồi xổm xuống, lại đứng lên, tạo thành từng cơn gió nhẹ, đưa hương vị sạch sẽ từ trên người anh bay tới bên cạnh cô thoang thoảng.

"Anh phải đi sao?" Cô hỏi.

Không có tiếng đáp lại.

"Này." Nghênh Thần lớn tiếng gọi với theo bóng dáng kia.

Lệ Khôn không quay đầu, mặc kệ cô.

Nghênh Thần bực tức, "Còn dám nói em có bản lĩnh, nhìn lại bản lĩnh của anh xem."

Cô đứng lên, cũng may tửu lượng Nghênh Thần tương đối cao, không có vấn đề gì. Đang chuẩn bị xoay người, lại có đèn xe chiếu tới.

Nghênh Thần ngước mắt nhìn, thì ra là Lệ Khôn, tay anh cầm một thứ gì đó từ trong xe bước ra, lại đi về phía Nghênh Thần. Nghênh Thần hơi căng thẳng, móng tay cái cào nhẹ vào lòng bàn tay, giương mắt nhìn anh.

Lệ Khôn duỗi tay đến: "Trả."

"Cái gì vậy?" Nghênh Thần liếc mắt nhìn, oh, là tiền?

Tập tiền đã hơi cũ, vì thế trông khá dày.

Lệ Khôn: "Trả thay Lâm Đức."

Là đang nói đến việc vừa rồi Nghênh Thần giúp cậu ta ở nhà hàng.

"Cậu ấy nhờ anh trả, hay là anh tự quyết định trả thay cậu ấy?" Nghênh Thần không nhận, cố ý vòng tay ra sau lưng. Vẫn cảm thấy chưa ổn, cô còn lùi về sau một bước lớn.

Lệ Khôn: "……"

Nghênh Thần nghiêng đầu, bởi vì tư thế vòng tay về phía sau lưng nên ngực cô theo bản năng vươn về phía trước. Hôm nay Nghênh Thần còn mặc một chiếc áo dệt kim tay ngắn bó sát, càng khiến cho những đường cong mượt mà ra hiện rõ ràng hơn.

"Lâm Đức muốn trả, bảo cậu ấy tự mình tới trả. Bây giờ anh gọi điện cho cậu ấy đi." Nghênh Thần nâng cằm, tư thái kiêu ngạo, ánh mắt tinh nghịch lấp lánh như tỏa sáng.

Lệ Khôn vẫn kiên trì dơ xấp tiền ra.

Nghênh Thần lắc đầu.

"Cầm."

"Không."

"Có cầm hay không?" Lệ Khôn không kiên nhẫn hỏi.

Nghênh Thần thấy ai kia chuẩn bị nổi tính ngang bướng, liền vô cùng biết chừng mực đáp:  "Cầm, cầm." Cô cười với anh, "Vậy anh giúp em gọi điện cho Lâm Đức, em muốn nói với cậu ấy một tiếng."

Lệ Khôn: "Không cần."

"Đây là lễ phép cơ bản." Nghênh Thần nói rất có lý lẽ, "Nhận được tiền, hai người trong cuộc bọn em dù sao cũng phải nói với nhau một câu. Nếu anh không gọi, vậy bảo cậu ấy hôm nào tự mình tới trả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!