Edit: BRANDY
Người gửi tin nhắn cho Nghênh Thần là thư ký ban quản trị.
Ban giám đốc đã ra đưa ra quyết định cuối cùng: Nghênh Thần bị cách chức. Quyết định thi hành có hiệu lực bắt đầu vào thứ hai đầu tuần sau. Cô bé thư ký báo cho cô vốn có quan hệ rất tốt với Nghênh Thần, tin tức hiện mới được thông qua và đang làm văn bản, nhưng cô ấy báo trước để Nghênh Thần chuẩn bị tinh thần.
Nhìn tin nhắn báo tới hai lần, cuối cùng Nghênh Thần úp ngược điện thoại để trên bàn trà. Cô hất mái tóc dài ra sau đầu, đỡ chán, bóp bóp huyệt thái dương đang nhức lên từng cơn.
Thứ hai, công văn gửi xuống tất cả các phòng ban, thông báo về việc thay đổi nhân sự trong công ty. Tin tức vừa chuyển xuống, Hứa Vỹ Thanh lập tức cho gọi Nghênh Thần lên văn phòng.
Bề ngoài là để chia tay và an ủi nhân viên có nhiều cống hiến cho công ty trong một thời gian dài: "Sau này khi phát triển ở vị trí khác hy vọng cô có thể phát huy những thế mạnh bản thân đồng thời điều chỉnh mình cho phù hợp. Ban giám đốc đã thảo luận vô cùng thận trọng và kĩ càng mới đưa ra quyết định này. Nghênh Thần, cô đã vì công ty cống hiến rất nhiều, điều này không ai phủ định được, kết quả như vậy cũng một phần do duyên phận, mong cô đừng nghĩ nhiều."
Hôm nay Nghênh thần mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, càng nổi bật khuôn mặt mi thanh mục tú và làn tóc đèn dài của cô. Mặc cho Hứa Vỹ Thanh nói hươu nói vượn, từ đầu đến cuối Nghênh Thần vẫn im lặng, nhàn nhạt quan sát ông ta.
Mặt đối mặt vài giây, cuối cùng Hứa Vỹ Thanh cũng xé mặt nạ, không vòng vèo đôi co nữa, hừ lạnh nói: "Tôi đã sớm nói rồi, một người đàn bà đòi cứng rắn làm lớn chuyện, cuối cùng chỉ có chịu thiệt thôi."
Khóe miệng Nghênh Thần cong lên đầy vẻ khinh thường, từ chối nói thêm.
"Cô có trình độ, năng lực tốt, kinh nghiệm phong phú, không phải vì cái tính ra vẻ anh hùng thì tôi cũng muốn hết mực nâng đỡ cô." Hứa Vĩ Thành nghịch nghịch hộp thuốc, thậm chí không thèm nhìn về phía cô.
"Biết trên đời này, tôi ghét nhất gì không? Mấy kẻ trẻ tuổi tự cho mình là đúng."
Hứa Vĩ Thành kích động ngẩng đầu lên, ném hộp thuốc về phía mặt bàn, sự phách lối, cùng cuồng vọng không giấu diếm cháy lên trong mắt ông ta: "Một cái tai nạn mỏ quặng cỏn con, công ty đã bồi thường tiền đầy đủ, trấn an và khắc phục hậu quả đâu ra đấy, chẳng có ai có ý kiến dị nghị gì, chỉ có cô nhiều chuyện, xía mũi vào việc thiên hạ! Đều là đồng nghiệp, cô nói xem, hà tất cứ phải khăng khăng bắt bộ phận pháp chế nhận trách nhiệm làm gì?"
Hứa Vĩ Thành chống tay lên mặt bàn, bộ dáng thuyết giáo của kẻ bề trên nhìn xuống: "Muốn phân cao thấp? Hay là muốn chơi trội? Cuối cùng kẻ thảm bại chẳng phải vẫn là cô hay sao? Nghênh Thần, cô đã làm công việc này nhiều năm, không phải người mới chân ướt chân giáo mới vào nghề, nặng nhẹ trong đó chẳng lẽ cô không hiểu?"
Làm rõ thực hư tai nạn tại hầm mỏ, chỉ ra bất công trong xử lý rủi ro của công ty, Nghênh Thần nói làm làm. Ngày đầu tiên sau khi nghỉ tết âm lịch, cô đã gửi các mẫu vật liệu cho các bên chuyên môn, kết quả kiểm nghiệm khiến tất cả nhân viên bàng hoàng, người người náo loạn nghị luận.
"Chủ tịch Hứa, ông đang sợ. Mà sự sợ hãi của ông không phải chỉ có kết quả xử lý của chuyện này."
Nghênh Thần rất bình tĩnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đối phương, đây là câu nói đầu tiên kể từ khi cô bước vào văn phòng này.
Sắc mặt Hứa Vỹ Thanh y như sở liệu của cô. Vì câu nói này lập tức biến sắc.
"Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tai nạn ở mỏ quặng là bởi vì công ty đưa ra đánh giá và xét duyệt sai lầm. Yêu cầu các cơ quan chức năng vào cuộc cùng ban lãnh đạo công ty xử lý tận gốc để không lặp lại sai lầm này lần nữa là không đúng hay sao?" Ánh mắt Nghênh Thần rất sáng, công tư phân minh, nói: "Ông vốn dĩ phản đối, căn nguyên đơn giản vì làm việc không công chính, trái pháp luật, che giấu chứng và có hành động phạm pháp nên sợ nếu việc này làm lớn sẽ bung bét, liên đới đến các ông."
"Nghênh Thần!" Hứa Vĩ Thành tức giận đập mạnh mặt bàn, "Chú ý lời nói của cô."
"Cái gì nên nói tôi sẽ vẫn nói, cái gì nên làm tôi sẽ làm, cái gì nên tranh thủ tôi sẽ tranh thủ, có gì không đúng sao?" Cảm xúc trong lòng cô dậy sóng, tay nắm chặt góc bàn, không chút rụt rè, sợ sệt nhìn thẳng vào mắt Hứa Vĩ Thành.
"Sai không phải tôi___ mà là ông."
Tất cả chìm vào yên lặng.
Hứa Vĩ Thành bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lẽo, nhàn nhạt phun ra sáu chữ: "Không biết tự lượng sức mình.
Nghênh Thần không đáp lời ông ta, quay người trực tiếp muốn đi.
"Dừng lại."
Hứa Vĩ Thành nhìn bóng lưng cô nói: "Bản thân cô cũng biết nghề này vốn không đơn giản, các quan hệ trong đó dây mơ rễ má lẫn nhau. Cô cứ như vậy một tay thẳng thừng muốn vạch lá tìm sâu, đã nghĩ đến chính mình cũng không thể toàn thây bước ra được hay chưa?"
Nghênh Thần bình thản bước đi, đến cửa cô bình tĩnh đặt tay lên nắm đấm lạnh nhạt nói: "Tôi không cần nghĩ, đơn giản vì tôi không thông đồng làm bậy bạ."
Hứa Vỹ Thanh cười lớn, khinh thường nói: "Ngây thơ."
Cánh cửa mở ra, tất cả nhân viên bên ngoài đều ngoái lại nhìn vào trong. Nghênh Thần quét mắt một vòng, tất cả đều chột dạ cúi xuống, bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm.
-------------
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!