Chương 49: (Vô Đề)

Edit: BRANDY

Mười phút sau, cả nhóm đã đến nơi. 

Từ xa bọn họ đã nhìn thấy một đám người xúm đông xúm đỏ quanh hiện trường. 

Lệ Khôn cảm thấy trong lòng như có một tảng đá đè nặng, ngột ngạt đến khó thở.

Lâm Đức hạ cửa xe, thò đầu ra hét lớn: "Làm gì thế? Làm gì thế hả? Tránh ra nào!"

Một số người quay đầu lại, từ kẽ hở đó, mơ hồ nhìn thấy một thân xe màu trắng. Lại gần, đến Lâm Đức cũng phải giật mình thốt lên: "Đâm vào đuôi xe?"

Đuôi chiếc xe Audi màu trắng bị đâm đến vênh lên, nhìn qua tình trạng va chạm khá nghiêm trọng.

Lâm Đức còn chưa dừng hẳn xe, Lệ Khôn đã nhảy xuống. 

Anh vội vàng đẩy hàng người, dáo dác tìm kiếm hình bóng Nghênh Thần. 

Nghênh Thần đứng lọt thỏm trong đám người vây quanh. Nào là tiếng mắng nhiếc, nào là tiếng trách cứ. Cô bình tĩnh cúi đầu, im lặng lắng nghe, một câu cũng không cãi lại. 

Lệ Khôn chạy tới, trực tiếp kéo cô ra sau lưng. 

Tốc độ của anh quá nhanh, khiến ai cũng phải bất ngờ. 

"Các anh yên tâm, cần bồi thường bao nhiêu, chúng tôi một đồng cũng không thiếu." Lệ Khôn khách khí nói. 

Mấy người kia cũng không làm khó nữa, chỉ buồn bực thở dài: "Thật là xui xẻo, đang yên đang lành, tự nhiên cứ nhằm xe người ta mà đâm vào, đường rộng như thế không đi, có mắt để làm gì?"

Lệ Khôn kiên nhẫn an ủi người kia: "Xin lỗi, vợ tôi mới thi bằng lái không được bao lâu, tay lái vẫn còn yếu."

"Được rồi, được rồi, lần sau chú ý một chút."

Đám Lâm Đức đến nói giúp mấy lời, anh một câu, tôi một câu dần dần phân tán sự chú ý của chủ nhân chiếc xe kia. 

Lúc này Lệ Khôn mới xoay người, nhìn Nghênh Thần, may mắn cô vẫn bình an vô sự. Lúc này anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm. 

Nghênh Thần cười cười: "Anh đã đến rồi."

Lệ Khôn dang tay ôm lấy cô, chóp mũi vùi vào làn tóc mai mềm mại thân thuộc, hít một hơi, lúc này anh mới thật sự cảm thấy yên tâm.

"Tiểu Thần, làm liên lụy em rồi." 

Có người để dựa dẫm, Nghênh Thần cũng không cần giả vờ tỏ ra mạnh mẽ nữa, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể ngả vào ngực anh, đáng thương gật đầu. Sau đó mới nhỏ giọng đáp: "Lúc em đến tìm ba anh, có một đám người lạ mặt xúm lấy chú ấy, họ còn nói đây là người nhà họ, muốn dẫn chú ấy đi. Em nói chuyện phải trái với họ, bên đó thấy nói lý không được lại thấy em định báo cảnh sát thì vội vàng động tay động chân."

Tay Nghênh Thần lạnh toát, theo thói quen cô đút tay vào túi áo Lệ Khôn, một cảm giác ấm áp lập tức bao lấy cô. 

Nghênh Thần tiếp tục nói: "Em nhanh chóng dắt ba anh lên taxi, thừa lúc tình hình còn có thể khống chế được thoát thân trước. Nhưng khi em chạy đến xe mình, thì họ chặn em lại, không cho em đi."

May mắn con đường này không quá vắng vẻ, dù xe cộ đi lại không nhiều, nhưng vẫn có người đi lại.

Nghênh Thần nhìn kính chiếu hậu, thấy có người lái xe đến, cô nhanh tay lẹ mắt, đánh tay lái về một phía, vừa vặn đập vào đuôi của một chiếc xe khác đi phía trước. 

Có tai nạn xảy ra, liền có người chạy đến hóng chuyện. Cái cô muốn chính là phản ứng này, càng náo nhiệt càng tốt, nhiều người xúm đến. Nghênh Thần chỉ là một cô gái, nếu thật sự xảy ra chuyện gì một mình cô ứng phó không lại, nhưng ở giữa đám đông ít ra sẽ an toàn hơn nhiều. 

Còn việc đụng hỏng xe người kia, dù sao vẫn có thể giải quyết bằng tiền, chỉ cần nói rõ ràng, hợp lý, bồi thường đầy đủ, ắt người kia cũng không làm khó. 

Sau khi nghe cô kể lại một cách giản lược vấn đề, Lệ Khôn chỉ cảm thấy áy náy và đau lòng. Anh vuốt ve sống lưng của cô, không ngừng lặp lại: "Là anh không tốt, là anh không tốt."

"Đúng rồi, ba anh đâu, chú không sao chứ?" Nghênh Thần ngẩng đầu, nhìn anh xác nhận. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!