Chương 48: (Vô Đề)

Edit: BRANDY

Lệ Khôn đưa Nghênh Thần đến cạnh xe.

Càng gần đến nơi, cô càng cố trì hoãn thời gian.

"Đừng sợ, không sao đâu." Lệ Khôn xiết chặt tay cô, chân thành nói: "Bệnh tình ba tái phát, không chắc nhớ được em, nên nhận ra em rất khó."

Nghênh Thần gật đầu: "vâng."

Xe của Lê Khôn là xe 7 chỗ, Lệ Minh Viễn ngồi bên ghế lái, ghế sau là Lệ Mẫn Vân, Lý Hâm Uyển và dì Từ

- hộ lý. Cửa xe mở ra, người ngồi ngoài cùng là Lệ Mẫn Vân, mắt nhìn thẳng phía trước, không có ý di chuyển.

Ở giữa là dì Từ, bà mặt mày vui vẻ, lên tiếng giảng hòa: "Tới đây, chúng ta vào trong ngồi cùng đi, chen chúc một chút cũng được."

Dứt lời, bà chủ động bảo Lý Hâm Uyển dịch chỗ.

Lệ Mẫn Vân vẫn là bộ mặt sắt, quyết không nghe theo.

Lệ Khôn thấp giọng nhắc: "Cô."

Lệ Mẫn Vân: "Mông tôi lớn, không ngồi được."

Lệ Khôn không nói, Nghênh Thần cũng nghiêm mặt lại, bầu không khí lại rơi vào ngột ngạt.

"Không sao, không sao, chúng ta ngồi xen kẽ trước sau, nào, Hâm Uyển, cô ngồi sau đi, tôi ngồi trước, đúng, chị Lệ, bên này còn ngồi thêm được, chị nhích sang một chút nhé?" Dì Từ hõa nhã, lại rất nhiệt tình.

Nhưng khuyên can mãi, Lệ Mẫn Vân vẫn không nghe theo.

Lệ Khôn cố kìm giận, một tay chống ngang hông, một tay vỗ vào thành xe.

Người trong xe ngạc nhiên.

Lệ Khôn nói ngắn gọn: "Ngồi không được ư? Ai nói thêm một câu nào nữa thì cút xuống cho tôi."

Một hồi yên lặng.

Lý Hâm Uyển khẩn trương nắm quần áo, ra sức nháy mắt ra hiệu cho Lệ Mẫn Vân. Lệ Mẫn Vân không dám nói gì, nhưng lòng không phục, nhích sang một chút.

Lúc này Lệ Khôn mới quay đầu qua, chậm rãi nói với Nghênh Thần: "Hơi chật chội."

Nghênh Thần gật đầu nói: "Không sao."

Cửa xe đóng lại, lạnh giá bị ngăn lại bên ngoài, lò sưởi trong xe đang chạy, Nghênh Thần cảm thấy toàn thân đã ấm trở lại.

Ghế trước, Lệ Minh Viễn, tỉnh tỉnh mê mê quay đầu nhìn một lượt, ánh mắt dừng trên người Nghênh Thần, dường như nhớ ra điều gì, lại dường như cái gì cũng không biết.

Nghênh Thần ân cần nói: "Chào chú Lệ."

"Ừ, Ờ, chuyện này, đây là..." Lệ Minh Viễn mờ mịt nhìn xung quanh, lại nhìn con trai.

"Ba, đây là Tiểu Thần mà." Lệ Khôn xem xét, giúp cha sửa lại dây an toàn, lời nói bình thản: "Trước đây cô ấy hay tới nhà chúng ta chơi, ba nhớ không?"

Lệ Mẫn Vân tức giận, hạ thấp giọng: "A Khôn, sao cháu có thể nói với ông ấy những chuyện này."

Lệ Khôn coi như không nghe thấy, "Cô ấy thích nhất là ăn mì ba làm, một lúc có thể ăn hết hai bát."

Lệ Minh Viễn như bừng tỉnh, chép miệng, mặt như đứa trẻ nói: "Mì sợi ư, ba cũng muốn ăn mì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!