Chương 45: (Vô Đề)

Edit: BRANDY

Một câu Cô vợ của anh triệt để khiến trái tim Nghênh Thần hóa thành kẹo đường.

Cô vươn tay ra ngoài cửa sổ, rõ ràng với không với tới anh, nhưng cô cảm thấy làm thế này mới khiến cô an tâm. 

"Anh xuống đây."

Lệ Khôn cười: "Trèo lên thì dễ, leo xuống thì khó."

Nghênh Thần lập tức nói: "Vậy chờ em đi tìm thang cho anh."

"Ấy, Đừng đi!" Lê Khôn vội vàng gọi cô lại, sau đó giả vờ bất đắc dĩ nói: "Hay là, anh nhảy từ đây xuống?"

Nghênh Thần lập tức đáp: "Không được! Nguy hiểm lắm."

Lệ Khôn lại nói: "Vậy em ra ngoài này đi."

Một tuần không gặp nhau, nói chuyện điện thoại với cô cũng không mặn không nhạt, vậy mà vừa đến liền phải gây chuyện động trời, khiến cô hú hồn hú vía thế này mới chịu được, nhưng kỳ lạ lại không thể ghét anh. Con người này lúc nào cũng thế, là điểm yếu trong tim cô, không thể cứng rắn với anh được. 

Anh mấp máy môi, cười xấu xa: "Hai chúng mình đi ra khách sạn."

"Phi." Vành tai Nghênh Thần đỏ ửng. Cô nhìn vào cửa phòng phía sau, bị cái chủ ý ngốc nghếch của Lệ Khôn xúi dại. 

Nghênh Thần lắc lắc đầu, tự cảnh tỉnh bản thân, sau đó nghiêm túc nói với anh: "Anh trèo xuống trước."

"Vậy em thì sao?"

"Chút nữa em ra."

Lúc này Lệ Khôn mới nở nụ cười hài lòng. Anh vươn người, dán sát mặt về phía cô, "Trước tiên hôn một cái cho đỡ nhớ đã."

Nghênh Thần làm điệu bộ khoát tay: "Đồ lưu manh nhà anh."

Cô gái của anh chau myaf lai, gò má đỏ ửng, đôi mắt long lanh. Đúng là đẹp động lòng người.

Lê Không hơi cong khóe miệng, thấp giọng nói: "Sao em lại đỏ mặt? Đang nghĩ linh tinh gì đấy hả?"

Nghênh Thần quay đi chỗ khác để lộ cần cổ mảnh mai, trắng nõn nà. Lệ Khôn tâm ý viên mãn bật cười thành tiếng. 

Lúc này bên dưới, một chiếc xe Hồng Kỳ kiểu cổ điển chậm rãi dừng lại. 

Nghênh Nghĩa Bang tình cờ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp thoáng thấy gì đó. Ông nhíu mày, đột nhiên ra lệnh: "Mở cửa sổ xe."

Cửa sổ xe dần dần trượt xuống, ông ngước nhìn lên. 

Viên cận vệ ngồi trước cẩn thận hỏi: "Thủ trưởng?"

Nghênh Nghĩa Bang không đáp lại. Ánh mắt của ông hướng lên, nhìn chằm chằm vào cây ngô đồng ở hậu viện, ánh mắt nghiêm khắc và lạnh lùng như một con diều hâu, xuyên qua tán lá xanh, nhìn chằm chằm vào bóng đen phía xa. 

Một cảnh vệ khác ngồi chung băng ghế với ổng đẩy cửa xe bước xuống, cũng đã nhìn thấy kẻ khả nghi. Anh ta chỉ vào không trung, lớn tiếng khiển trách: "Ai ở trên kia?!"

Giọng nói của người kia không nhỏ quả thật khiến Lệ Khôn giật nảy mình. 

May mắn định lực của anh vô cùng ổn định nên không bị bất ngờ. 

Anh nhìn xuống, mơ hồ thấy chiếc Hồng Kỳ kiểu xưa, xéo xắt gắt lại: "Thằng ranh con kia, dám dọa ông mày!" Lệ Khôn rủa thầm trong lòng: HÔM NAY ĐÚNG LÀ RA CỬA ĐẠP PHẢI VẬN XUI.

"Nhanh. Nhanh lên!" Nghênh Thần phản ứng cấp tốc, vừa hô, vừa mở toang cửa sổ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!