Chương 44: (Vô Đề)

Edit: BRANDY

Cơ thể Nghênh Thần rất mềm mại, không như lúc còn là thiếu nữ, tuy quyến rũ nhưng vẫn có chút trẻ con. Hôm nay cô đã có dáng vẻ của người đàn bà. Không quá cứng nhắc, không còn đơn thuần, dáng người cao gầy nhưng cân đối, chỗ cần có đều có cả, là kiểu cân đối mà đàn ông rất thích.

Lệ Khôn vùi đầu vào ngực cô, hơi mất khống chế.

Lúc đầu Nghênh Thần còn có thể nhẫn nhịn, nhưng sau đó không thể nhịn thêm được nữa, tiếng rên khe khẽ bật ra, lúc này Lệ Khôn mới hài lòng ngẩng đầu lên, lưu manh cười.

"Anh lúc nào cũng chỉ thích thú với những chuyện như vậy à, có thấy phiền không." Nghênh Thần bất mãn.

"Em thấy phiền à?" Lệ Khôn liếm môi, "Anh thấy em rất thoải mái mà."

Nghênh Thần nhấc chân lên đá vào đầu vai anh, tư thế này vừa vặn lại là tự mình dâng tới cửa, Lệ Khôn nhìn chằm chằm vào chân cô, mắt đỏ cả lên. Đã một tuần không gặp, anh không chịu nổi, bế cô lên thẳng đi vào phòng tắm.

Hai giờ sau, chăn rơi xuống đất phân nửa, ga trải giường cũng nhăn lại thành từng vòng xoáy. Nghênh Thần nằm sấp trên giường, Lệ Khôn áp lên tấm thân trần trụi, mê hoặc của cô.

Hai người thở hổn hển, tim đập dồn dập trong lồng ngực.

Lệ Khôn nghiêng đầu, vuốt ve mái tóc mượt như tơ đã bị mồ hôi thấm ướt của cô, vuốt từng chút ra sau tai, cho đến khi gương mặt thanh tú lộ ra toàn bộ.

"Tiểu Thần." Lệ Khôn thấp gióng gọi cô.

"Vâng." Mí mắt Nghênh Thần không nhấc lên nổi, yếu ớt đáp lấy lệ một tiếng.

Lệ Khôn hôn lên mặt cô, thầm thì bên tai: "Khó chịu à?"

"Vâng."

"Vậy để anh giúp em thoải mái một chút nhé?"

Nghênh Thần trở mình, không để ý tới anh nữa.

Tối nay, hình như cô có điểm khang khác, Lệ Khôn có thể cảm nhận được.

Nghênh Thần híp mắt lại một lúc, lấy lại tinh thần, khoác bộ quần áo ngủ giống như bộ yukata của Nhật rồi xuống giường rửa mặt.

Lệ Khôn theo thói quen, không mặc gì cả, đi tới gần cửa sổ hút thuốc.

Nghênh Thần nói vọng ra từ trong phòng tắm: "Những thứ trong phòng khách đều là anh mua à? Anh mua làm gì thế?"

"Trên đường đến đây, thấy một bà lão bán những thứ này trên cầu vượt."

Tết âm lịch đang đến gần, trời lạnh đến nỗi cảm giác như không khí cũng đóng băng, ban đêm, khoảng 11:00 còn có thể có tuyết rơi nhè nhẹ. Hôm nay Lệ Khôn không lái xe, mà gọi taxi tới. Anh muốn dành thời gian ở bên Nghênh Thần, không về nữa, ở một mình chẳng có gì vui cả. Đi được một quãng anh đột nhiên nảy ra ý tưởng tản bộ một chút.

Bà lão này đã hơn bảy mươi tuổi, tóc nhuốm màu hoa râm, dáng người bà gầy gò, ngồi trên một cái ghế xếp nhỏ, co ro một góc, chờ người mua đồ. Có vẻ bà ấy sợ đội quản lý thành phố bắt, cho nên chỉ bày đồ lên một cái túi nilon, khi quản lý của thành phố tới thì có thể nhanh chóng dọn đồ để chạy.

Lệ Khôn đi đến, vốn chỉ vô tình nhìn lướt qua, nhưng sau đó lại quay lại.

Quả thực là không đành lòng, nên mua hết lót dày của bà cụ.

"Không đắt, tổng cộng chỉ có một trăm hai mươi đồng thôi." Lệ Khôn nhả khói ra ngoài cửa sổ, ánh lửa ở đầu thuốc lóe lên, kẹp ở giữa hai ngón tay anh. "Bà lão ấy kiếm tiền cũng không dễ dàng, đây đều là do tự tay bà ấy làm, một đôi chỉ bán có năm đồng."

Nghênh Thần cười anh: "Anh đúng là một cậu bé với trái tim thiên thần."

Lệ Khôn búng tàn thuốc, nhoẻn miệng cười: "Lúc ấy anh đang nghĩ, nếu như là em, nhất định em cũng sẽ làm vậy."

"Anh đừng nghĩ em lương thiện như thế." Nghênh Thần rửa mặt xong đi ra ngoài, rất có tinh thần: "Có thể em rất hẹp hòi, keo kiệt, bủn xỉn đấy."

Lệ Khôn hít một hơi, lại đi ra ngoài nhả khỏi, sau đó mới vẫy tay với cô: "Đến đây với anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!