Edit: BRANDY
Sau nửa đêm, Nghênh Thần dường như đã sắp thành xác chết, nằm sấp trên giường giống như con cá muối, mọi chuyện phía sau đều do Lệ Khôn đảm nhận.
Những động tác của anh rất dữ dội, Nghênh Thần như cá muối lại cải tử hồi sinh, nửa khóc nửa mắng: "Anh đã xong chưa."
Lệ Khôn nằm trên lưng cô, chuyển động nhanh hơn, mở mắt nói bừa: "Sắp xong rồi."
Nghênh Thần buồn phiền, nóng nảy, không nói gì, xoay chân, đạp mạnh lên vai anh một cái.
Bị đạp một cái mạnh, Lệ Khôn buộc phải lui về sau, cũng đã đến giới hạn.
Anh phun ra ngoài, toàn bộ đều phun lên người Nghênh Thần.
Ngực, bụng, chân, đều nhớp nhúa.
Nghênh Thần: "..."
Đáy mắt Lệ Khôn đỏ lên, cười một nụ cười của kẻ lãng tử: "Em trừng mắt với anh làm gì?"
Nghênh Thần cũng lười đáp lời, nghiêng đầu, đưa tay với khăn giấy trên tủ đầu giường.
"Đừng lau." Lệ Khôn bắt đầu đùa bỡn vô lại, nắm mắt cá chân cô kéo xuống, Nghênh Thần nháy mắt đã bị tụt xuống, tay bắt hụt.
"Anh làm gì vậy!" Nghênh Thần thực sự tức giận.
Lệ Khôn thì vẫn thản nhiên như thường, cười xấu xa nói: "Cái này rất tốt, so với bất kỳ mỹ phẩm nào cũng có tác dụng hơn, hoàn toàn từ thiên nhiên."
"Thiên nhiên cái đầu anh." Nghênh Thần quở trách, càng ngày càng không đứng đắn.
Đêm nay, hai người ngủ muộn, nhưng ngày hôm sau Lệ Khôn vẫn dậy rất sớm.
Hôm nay là chủ nhật, không phải đi làm, lúc Nghênh Thần tỉnh dậy đã là chín giờ. Trong phòng khách có tiếng động rất nhỏ, thỉnh thoảng có tiếng nói vọng ra.
Nghênh Thần đi tới cạnh cửa, Lệ Không cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Dậy rồi à?"
"Anh ra ngoài mua bữa sáng đấy ư?" Nghênh Thần đi tới phía sau anh, đầu tựa vào vai anh một chút: "Sao anh có thể dậy được?"
"Không dậy nổi cũng phải dậy," Lệ Khôn thuần thục xếp bát đũa, nói: "Anh đã chứng minh sinh lý của anh không có vấn đề gì."
Nghênh Thần vui vẻ: "Thật xấu xa."
"Đi đánh răng rửa mặt đi." Lệ Khôn dùng mông đẩy cô một cái.
Nghênh Thần giơ tay ra, không chút nương tay vỗ xuống mông anh.
"Bang."
"Fuck!"
Nghênh Thần cười đùa chạy rất nhanh.
Cô rửa mặt xong, thấy Lệ Khôn đang thu thập cà chua bày ra trên bàn tối qua.
Nghênh Thần nhanh mắt, ngón tay giơ lên: "Thiếu hai cái."
Lệ Khôn: "..."
"Em đừng động vào, bỏ xuống, bỏ xuống." Nghênh Thần khó lắm mới bắt được khuyết điểm của anh, hưng phấn đến hai mắt sáng lên: "Ngày hôm qua mình mua mười sáu quả cà chua, hôm nay sao còn có mười bốn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!