Chương 36: (Vô Đề)

Edit: BRANDY

"Chậm một chút." Nghênh Thần đi quá nhanh, Lệ Khôn không nhịn được mà nhắc nhở: "Đi từ từ từng bước thôi."

Mạnh Trạch ở phía sau huýt sáo, trêu: "Tiểu Thần, em cứ bình tĩnh, cậu ấy ở đây, nhìn em vội vàng kìa."

Nghênh Thần dừng bước, quay đầu lại giả vờ giận giữ: "Ai bảo em vội vàng."

Lệ Khôn thực sự sợ cô té, tự mình bước nhanh về trước, đến khi cách sáu bảy bước thì dừng lại.

"Điều chỉnh hô hấp, trước tiên bước chân trái trước." Giọng Lệ Khôn bình tĩnh đồng thời giơ tay ra.

Nghênh Thần nghe lời anh, bước chân trái lên.

"Chống nạng về phía trước, đúng, tốt." Lệ Khôn chỉ dẫn cô, tiết tấu không nhanh không chậm, không tạo áp lực cho cô. Chẳng qua là trước khi Nghênh Thần bước, cánh tay anh theo bản năng đã đỡ phía trước, rất sợ cô bị ngã.

Thuận lợi đi hết mấy bước này, Lệ Khôn luôn đỡ Nghênh Thần.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể nhận thấy rõ ràng hơi thở của nhau, Nghênh Thần cười với anh, sự phấn khích lúc vừa rồi đã giảm xuống, ngược lại, lúc này cô có chút ngượng ngùng.

Lệ Khôn thì như hơi cười, im lặng không nói chuyện, chỉ đỡ tay cô không buông.

Mạch Trạch nhàn nhã nói: "Rốt cuộc thì cậu cũng trở lại, nha đầu này đúng là khó hầu hạ." 

Sau đó cố ý trách Nghênh Thần: "Đúng là quá mỏng manh, giúp cô ấy tập luyện phục hồi chức năng, đụng một chút đã đau, còn cầm gậy đánh tôi, đúng là quá hung dữ."

Nghênh Thần nôn nóng: "Ai đánh anh, ai kêu đau, ai yếu ớt."

Mạch Trạch thúi, bóp méo hình tượng thục nữ của em.

Dứt lời, Nghênh Thần dè dắt liếc nhìn Lệ Khôn, khẽ giọng như giãi bày: "Em không hung dữ."

Lệ Khôn lập tức cười lên, sau đó gật đầu: "Đúng, em không hung dữ, là cậu ấy lừa người."

Rõ ràng là câu khẳng định, nhưng cũng không quá đúng với thực tế. Nghênh Thần tự biết mình, cúi đầu thật thấp: "Có lẽ.... có hung dữ một chút."

Nụ cười lập tức lan đến đáy mắt Lệ Khôn.

Mạch Trạch: "Cậu tới rồi, bọn tôi được giải phóng, tôi đi trước." Anh ta quay đầu hỏi Nghênh Cảnh: "Tiểu Cảnh, em đi đâu? Anh đưa em đi."

Nghênh Cảnh không nói chuyện, ánh mắt nhìn về Lệ Khôn, chỉ nửa giây rồi lướt nhẹ qua.

"Em về trường học."

Sau khi tự tìm tới cửa đánh người lần trước, đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt nhau. 

Nhưng thân phận đã có sự thay đổi tế nhị.

Lệ Khôn bước lên trước nói: "Tôi mời hai người ăn cơm trưa."

Mạch Trạch: "Tôi không ăn được, công ty chút nữa còn có buổi họp, sợ không kịp."

Lệ Khôn lại nhìn Nghênh Cảnh.

Nghênh Cảnh quay đầu đi chỗ khác, giường như nhắc nhở cũng như là đang uy hiếp: "Em cũng không ăn, em cũng phải quay lại trường làm chó robot."

Nói xong, cậu ấy đút hai tay vào túi áo, theo Mạch Trạch rời đi.

Những người khác đã đi, Nghênh Thần đột nhiên nhỏ giọng giải thích: "Nghênh Cảnh không có ác ý, chẳng qua là nó..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!