Chương 35: (Vô Đề)

Edit: BRANDY

Trên môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp, quen thuộc của anh.

Ánh mắt Nghênh Thần nhất thời hoang mang, giống như không tin, lại giống như hiểu được, cảm xúc bách chuyển thiên hồi*, khiến cô quên luôn cả chớp mắt.

*Bách chuyển thiên hồi: đại ý là tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.

Lệ Khôn bị cô nhìn chằm chằm như thế, đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên. Dũng khí đàn ông bị giảm sút hơn phân nửa, anh quay đầu đi nơi khác, ho nhẹ hai tiếng che giấu sự xấu hổ.

"Em nhìn anh hoài như thế để làm gì?"

Sắc mặt Nghênh Thần ửng đỏ, không nói lời nào, vẫn tiếp tục nhìn.

Lệ Khôn quay lại, nhìn thẳng vào mắt cô, cảm thấy buồn cười: "Nào có kiểu com gái như em, không biết thẹn thùng là gì à?"

Lúc này Nghênh Thần mới cúi đầu xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, cố nhịn cười.

Lúc ngẩng đầu lên lại, cô đã lấy lại được tự tin, nheo mắt nói: "Anh nghiêm túc?"

Lệ Khôn cũng cười, hỏi lại: "Thế nào là nghiêm túc? Thế nào là không nghiêm túc?"

Nghênh Thần nghĩ nghĩ, không xác định nói: "Anh nghĩ kỹ chưa?"

Thật sự muốn ở bên cạnh nhau sao.

Lúc cô hỏi câu này, khẩu khí yếu đi đôi chút, như là vừa thật sự muốn biết, lại sợ không dám hỏi đến tận cùng.

Lệ Khôn bỗng nhiên im lặng.

Anh ngồi bên mép giường, lưng thẳng như cán bút, khuôn mặt anh tuấn, nghiêm túc, lẳng lặng nhìn cô.

Lòng Nghênh Thần bỗng nhiên lạnh xuống, tay siết chặt tấm chăn. Cô có chút tủi thân, lại có chút không cam lòng, thấp giọng oán trách: "Chưa nghĩ rõ ràng còn dám hôn em."

Giọng nói của Lệ Khôn, trầm ổn nhàn nhạt vang lên: "Mấy năm nay, lãnh đạo, đồng nghiệp, người trong nhà đã giới thiệu cho anh rất nhiều cô gái."

Nghênh Thần giương mắt, đuôi lông mày giật giật.

"Trong số đó, rất nhiều người có điều kiện không tệ, công việc ổn định, dung mạo xinh đẹp, hoạt bát sáng sủa, điềm đạm nho nhã, gặp mặt một lần, cùng ăn cơm một lần, về sau đều chủ động liên lạc với anh."

Lệ Khôn bình tĩnh, lúc nói những lời này, anh vẫn luôn nhìn thẳng vào đôi mắt Nghênh Thần.

"Anh cũng từng thử qua, thử tiếp xúc, thử mở lòng, tự nói với mình phải nhìn về phía trước."

Nói đến đây, anh dừng một lát.

Nghênh Thần hỏi: "Sau đó thì sao?"

Vừa mở miệng cô đã phát hiện giọng mình hơi khàn khàn.

"Sau đó." Lệ Khôn trầm thấp cười một tiếng: "Tất cả đều thất bại."

Bất luận anh tự thuyết phục mình như thế nào, cố gắng quên đi quá khứ, anh vẫn không cách nào tập trung tinh thần để bắt đầu một đoạn tình cảm khác. Từ nhỏ đến lớn, anh không phải là một người dễ chấp nhận, một người đàn ông dễ thỏa hiệp.

Vì lẽ đó mà lúc xảy ra mâu thuẫn, anh và Nghênh Thần bị kẹp ở giữa, anh đã dùng một cách thức dứt khoát đến thế để kết thúc mối quan hệ.  Không dễ nhìn, không thể diện, không đẹp đẽ. Đến mức sau khi chia cách mấy năm, mỗi lần anh nhớ đến khoảng thời gian ngắn ngủi lúc xưa thì tim lại đau giống như khoét một miếng thịt.

Tưởng tượng, liền đau.

Không  nghĩ thì có thể làm bộ không đau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!