Chương 34: (Vô Đề)

Edit: BRANDY

Nghênh Thần nói xong câu đó, mí mắt lại đóng lại, tiếp tục ngủ mê man. 

Nhưng tay cô, dường như theo bản năng, vẫn cố chấp đặt trên mu bàn tay Lệ Khôn, không buông. 

Động tác của Lệ Khôn rất nhẹ, ngồi bên mép giường, duy trì tư thế bất động. 

Nghênh Thần từ cõi chết trở về, bị kẹt dưới lòng đất mười mấy tiếng, loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực đó, Lệ Khôn không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ đến lần nữa. 

Bệnh viện Huyện Thành bề bộn nhiều việc, các ca cấp cứu liên tiếp ập đến không ngớt, cho nên vết thương của Nghênh Thần chỉ xử lý rất đơn giản. 

Lệ Khôn đợi cô ngủ sâu giấc, sau đó mới chậm rãi rút tay ra, dém lại chăn cho cô. 

Nhân viên y tế đi lại như con thoi, bận bịu đến tối mắt tối mũi. 

Lệ Khôn vất vả lắm mới tìm được vị bác sĩ kia, hỏi han: "Làm phiền anh xem xét lại xem bệnh nhân giường số 42 có cần chuyển đến bệnh viện trị liệu tuyến trên không.?"

Anh không yên lòng. 

Vị bác sĩ trẻ tuổi kiên nhẫn lật tìm hồ sơ bệnh án của Nghênh Thần, nhìn một lúc, nói: "Vết thương nghiêm trọng nhất của Cô gái này là xương mác chân bị lệch, nhìn vào đây. Anh thấy không?" Bác sĩ dùng bút máy khoanh một vòng tròn trên bệnh án, "Xương của cô ấy do tai nạn đã bị nứt."

Lệ Khôn có kinh nghiệm trong chuyện này, anh biết, chân này của Nghênh Thần bị chấn thương không hề nhẹ. 

"Mà lồng ngực cô ấy còn có nước đọng. Vết thương ở vai vừa khâu xong, không nên di chuyển bệnh nhân." Bác sĩ đề nghị: "Chờ hai ngày nữa, vết thương lên da non, lúc ấy hãy chuyển viện."

Lệ Khôn vừa nghe vừa gật đầu, lại hỏi: "Xương đùi bị gãy của cô ấy có gây ảnh hưởng về sau không, bác sĩ. Ví dụ như sinh hoạt hằng ngày, đi lại?"

"Khó nói trước." Bác sĩ trầm ngâm một chút, cân nhắc tìm từ ngữ thích hợp: "Cụ thể còn phải xem tốc độ và quá trình hồi phục của cô ấy ra sao. Nếu gia đình có điều kiện có thể đưa bệnh nhân đi chuyên khoa tập luyện các bài tập chức năng."

Lại có bệnh nhân mới nhập viện, bác sĩ gật đầu với Lệ Khôn rồi nhanh chóng chạy đi. 

Lòng bàn tay Lệ Khôn đã rịn một tầng mồ hôi, anh bần thần đứng nguyên tại chỗ, nghĩ đến câu nói của vị bác sĩ: "Khó nói trước." trong lòng dâng lên một cảm xúc phiền muộn xen lẫn đau lòng. Lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên. Là Lý Bích Sơn.

"Cậu đang ở bệnh viện?"

"Vâng."

"Mọi việc thuận lợi?"

"Ừm."

Sau khi hỏi thăm đơn giản, Lý Bích Sơn nghiêm giọng nói: "Năm phút sau có mặt ở cổng chính tiếp lãnh đạo."

"Rõ. Tên?"

Nghe xong, Lệ Khôn cau mày lại.

Lần này Nghênh Nghĩa Chương ra ngoài khá giản dị, chỉ dẫn theo hai cảnh vệ. 

Sau hôm nổi trận lôi đình dẫn đến cao huyết áp gần đây, ông cũng mới xuất viện không bao lâu. Đoạn đường này không dài nhưng ông cảm thấy như đi mãi không đến, trong lòng trằn trọc, nóng như lửa đốt. 

Lệ Khôn chờ ở cổng, thấy người từ trên xe bước xuống, đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng, kính cẩn chào theo quân lễ. 

"Chào thủ trưởng!"

Tư thế quy củ, chuẩn mực. Thái độ ổn trọng, nghiêm trang. Loại khí chất thanh lãnh, nhã chính này chính là thứ phẩm chất phát ra từ trong cốt tủy. Đây cũng chính là điều Nghênh Nghĩa Chương nhìn trúng ở Lệ Khôn năm đó. 

Bất kể ông đã dành bao tâm huyết dìu dắt, chi ân nhưng người tính không bằng trời tính, cuối cùng hai gia đình vẫn rơi vào vòng xoáy ân oán không thể dứt ra. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!