Lệ Khôn dùng chiêu này để tạo bất ngờ cho Nghênh Thần.
Trái tim kia, trái phải đối xứng, đường cong đẹp mắt.
Lệ Khôn như người không việc gì, bóng lưng cao to đi về phía trước, một tay đút vào túi quần, dáng dấp trông rất táo bạo.
Người đàn ông này rất mưu mẹo, chuyện anh muốn làm, có thể làm đều dốc sức để hoàn thành, không hề phạm chút sai lầm nào. Cuối cùng vẫn đem quyền quyết định vứt lại cho Nghênh Thần.
Nghênh Thần khoanh hai tay trước ngực, hơi nghiêng đầu nhìn bóng lưng anh, nhoẻn miệng cười.
Lệ Khôn đưa cô về cửa tiểu khu, lúc này hai người đều không nói tiếp chuyện đó nhưng trong lòng mỗi người đều đã nắm chắc, một người đã làm rõ thái độ của mình, một người còn đang "Tiêu hóa" tâm trí, rất ăn ý.
"Anh đi đây!" Lệ Khôn nói.
"Vâng." Nghênh Thần gật gật đầu.
Nói xong lại không ai chịu hành động.
Ánh mắt Lệ Khôn tối sầm lại nhìn cô rất lâu: "Anh đi thật đấy."
Nghênh Thần khó hiểu: "Có ai không cho anh đi đâu."
Lệ Khôn đàng hoàng chững chạc bịa đặt khiến cho người ta bật cười, anh nói: "Nếu em không cho anh đi thì anh sẽ không đi."
Nghênh Thần nghe được ý thăm dò trong lời nói của anh, cô nói: "Lúc nào mà mấy người trong quân đội đã có thể xin nghỉ phép thuận tiện như vậy rồi."
Lời nói này quả thật đã đâm trúng nỗi lo lắng của Lệ Khôn.
Hôm qua anh đã xin phép Lý Bích Sơn, ông thẳng thắn từ chối, Lệ Khôn đã lén lút đi khi trở về chắc chắn sẽ bị phạt.
Nghênh Thần cũng không muốn làm anh khó xử: "Ngày mai em phải đi công tác."
Lệ Khôn rướn mắt lên.
"Đi Tứ Xuyên." Nghênh Thần nói: "Đi năm ngày, đợi em trở về rồi nói."
Lệ Khôn nhẹ gật đầu: "Được rồi, vậy em đi trước đi."
Nghênh Thần xoay người, kéo áo khoác lại, gió thổi tóc cô thành đường cung cong cong.
Cú điện thoại buổi tối kia của Hứa tổng là để bảo Nghênh Thần dẫn đội đi đến Tứ Xuyên, một là đi thực địa khảo sát tình hình quẳng mỏ, hai là đàm phán khai thông với đối phương. Đường Kỳ Sâm bị viêm phổi phải nằm viện chỉ có thể để cô tiến hành trước.
Nhưng trong khoảng thời gian này, thời tiết bên phía Tứ Xuyên không tốt, mưa to liên tiếp cả tuần rồi, nghe nói các chuyến bay vừa mới hoạt động trở lại từ hôm qua. Chỉ thị đưa xuống đột ngột như vậy, thư ký chỉ có thể đặt trước vé máy bay vào ba giờ chiều mai.
Ngày hôm sau, Nghênh Thần tranh thủ thời gian buổi sáng, đầu tiên là đưa xe đến cửa hàng 4S để bảo dưỡng, nghĩ sau khi đi Tứ Xuyên về thì lại lấy, sau đó lại đón xe trở về đại viện một chuyến.
Ngày thường cô đều lái xe về, bảng số xe thống nhất với hồ sơ đăng ký tại chỗ cảnh vệ nên không có trở ngại gì. Nhưng hôm nay cô không lái xe, vị chiến sĩ đứng gác kia ước chừng là mới đến nên không biết trực tiếp ngăn cản người lại.
"Chào đồng chí, không có truyền lệnh ngài không thể vào."
"Nhà tôi ở bên trong." Nghênh Thần giải thích: "Nghênh gia hướng Tây Nam."
Nhìn biểu tình này của chiến sĩ là muốn nói cậu cũng không hiểu rõ.
"Cậu chờ một lát, tôi gọi điện thoại."
Nghênh Thần gọi cho Nghênh Cảnh đầu tiên nhưng không nhận máy.
Do dự một lát, cô lại gọi cho Nghênh Nghĩa Chương nhưng ông cũng không nhận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!